Trong căn phòng ngủ lớn, Từ Nhiên mất máu khá nhiều nên đã thiếp đi. Cả người cô như đang chìm xuống đại dương sâu thẳm, lạnh lẽo và nặng nề. Cô muốn mở mắt nhưng không được, sức lực cạn kiệt, ngay cả mở mắt cũng chẳng còn vô dụng
Lãnh Ngôn ngồi trên giường, vừa nắm tay cô vừa vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt đầy mồ hôi kia. Trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, hắn nhìn Diêu Minh đang xử lí vết thương cho cô
- Để đó đi!
Hắn thấp giọng ra lệnh
Vết thương đã được Diêu Minh sát trùng qua, bây giờ chỉ cần băng bó là được. Nhưng hắn không muốn để một thằng đàn ông nhìn cơ thể cô, kể cả bác sĩ hay ai khác...
Lãnh Ngôn cầm băng gạc và thuốc lên, động tác của hắn vô cùng thuần thục, cảnh tượng này lại khiến hắn nhớ lại quá khứ. Bởi vì, trước đây mỗi ngày trên người hắn lại có thêm một vết thương, khi đó cũng chính là hắn tự băng bó cho mình
Sống một mình rồi cũng sẽ trở nên mạnh mẽ, hắn chính tay giết chết kẻ đã hại gia đình mình để đứng trên sự ngưỡng mộ và kính trọng của bao người. Lãnh Ngôn cười lạnh, nhìn vết thương khá sâu trên người cô, không nguy hiểm nhưng sẽ để lại vết sẹo khá xấu
Băng bó xong xuôi, Lãnh Ngôn để đồ đạc sang một bên, hắn chăm chăm nhìn cô đang ngủ say trên giường. Bàn tay lạnh lẽo khẽ vuốt ve khuôn mặt đẹp đẽ của Từ Nhiên
Nếu lúc nãy hắn đến trễ một lúc thì...
Lãnh Ngôn không dám nghĩ tiếp, hắn cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, gân xanh nổi lên khiến hắn càng trở nên đáng sợ
- Diêu Minh!
Hắn gọi
Diêu Minh lúc này đang đứng bên ngoài chờ lệnh, vừa nghe thấy tên mình, anh ta liền mở cửa đi vào
- Chủ nhân có gì dặn dò?
- Tìm tung tích của đám người tấn công Từ Nhiên! Ta muốn bọn chúng phải xuất hiện trước mắt ta ngay trong hôm nay!
- Đã cho người điều tra rồi ạ! Có lẽ lát nữa sẽ có kết quả...
Lãnh Ngôn vừa mồ hôi trên mặt cô vừa hạ giọng ra lệnh. Thông qua ánh mắt, Diêu Minh cũng thấy được sự tức giận từ hắn, trong Lãnh gia, ai ai cũng đều biết chủ nhân nuông chiều phu nhân đến mức nào. Tuy không biểu hiện ra nhưng cũng đủ để bọn họ hiểu. Giờ đám người không rõ tung tích lại dám làm cô bị thương, Lãnh Ngôn không lột ra chúng mới lạ...
Diêu Minh trong lòng cũng vô cùng tức giận bản thân mình. Để đám người lạ kia lọt vào Lãnh gia mà không hay biết, nếu có chuyện xảy ra, e là hắn ta chết cũng không hết tội. Cũng may nơi bọn chúng đến là chỗ vườn hoa của cô, nơi đó người ngoài như hắn ta không được vào huống chi là vệ sĩ
Nhưng có lẽ đám người lạ kia được huấn luyện rất tốt, có thể gọi là sát thủ chuyên nghiệp. Bằng chứng là những người được phân công bảo vệ bên ngoài xung quanh khu vườn đó đều bị giết chết...
...
Từ trên xuống dưới của Lãnh gia, tin đồn cô một mình đánh với 6 tên sát thủ được lan truyền rộng rãi. Sự phục tùng đối với Từ Nhiên càng cao hơn
Bịch...
Mấy chục người mặc áo đen bị bắt quỳ trước cửa Lãnh gia, xung quanh bọn chúng là những họng súng đen ngòm chuẩn bị bóp cò. Mùi chết chóc thoang thoảng trong không khí...
Pằng!
Tiếng súng vang lên, một tên trong đám bọn đang quỳ bỗng ngã xuống, máu từ đầu chảy ra thành mảng lớn. Màu đỏ nổi bật lên trong thật bắt mắt
- Ai sai mày đến ám sát phu nhân??
Ôn Kiều dẫm lên cái xác đã chết kia, hắn ta đung đưa cây súng trong tay. Vẻ mặt càn rỡ nhìn từng tên
Đám người kia có vẻ vẫn còn cứng miệng, nghe hắn ta hỏi liền im lắng ngoản mặt đi
Pằng...
Lại một tiếng súng nữa vang lên,