Từ Nhiên quay sang cầm một cây roi nhỏ từ người hầu, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, ánh mắt cũng dần lộ ra sự khó hiểu. Những người xung quanh cô dần lui ra sau, một chiếc lồng sắt được phủ bằng vải đen được đưa đến. Chắc chẳng cần nói thì mọi người cũng biết đấy là gì, nữ chủ nhân Lãnh gia có tiếng là thích nuôi động vật hoang dã, lâu lâu khó tính lại lôi những thú nuôi đấy ra để làm trò tiêu khiển
Lâm Việt tay ôm chặt người Lý Gia Kì, ánh mắt có chút lo sợ nhìn cái lồng sắt nặng nề kia. Hơi thở của cả hai vô cùng nặng nhọc...bất chợt, một đòn roi giáng xuống lưng anh ta. Sau đó là những trận đòn roi đau điếng, Lâm Việt chỉ còn cách vừa ôm vị tiểu thư họ Lý kia, vừa cắn răng nhịn đau. Tuy nhiên, dù có là người mình đồng da sắt thì cũng không thể nào chịu nổi. Những vệt máu trên lưng của anh ta dần dần lộ ra, áo sơ mi từ trắng cũng biến thành đỏ vì máu
Một tiếng gầm gừ vang lên, có vẻ như con vật trong cái chuồng sắt kia đã đánh hơi được mùi tanh của máu. Từ Nhiên nhếch môi cười khinh, tâm cơ của đám người này...cô đương nhiên hiểu rõ. Vậy là cô cho người hầu vén màn che lên, một con sư tử đang gầm gừ tức giận, đôi mắt dã thú của nó nhìn chằm chằm vào hai con mồi trước mặt
- C...cư....cứu...u...!...!
Lý Gia Kì mặt mày tái nhợt, bàn tay run rẩy nắm chặt vạt áo của Lâm Việt
- Từ...Nhiên, cô dám...
Có vẻ như Lâm Việt vẫn còn đủ sức để hướng ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn cô, anh ta nghiến răng, nỗi đau trên lưng bị ánh nắng chiếu vào vừa đau vừa rát
Từ Nhiên cười lớn, cầm cây roi liên tục quất xuống đất. Cô có gì mà không dám? Ở Lãnh gia này, cô là người có quyền, là người quyết định mọi thứ
- Tại sao tôi lại không dám?
- Chúng tôi...đã làm gì cô? Mà cô...
- Làm gì? Có vẻ tài sản của Lãnh gia chúng tôi đang bị nhăm nhe thì phải. Nếu tôi không ra tay trước, chỉ sợ đến lúc đó không thể nào mà xử lí được. Nói xem, mục đích hai người đến đây không đơn giản là để chơi với tôi đúng chứ?
Quả nhiên, Từ Nhiên thấy hai người kia không nói thêm lời nào nữa. Cô đoán trúng tim đen rồi...
- Sủng vật của tôi đã bị bỏ đói hai ngày rồi, nhìn đồ ăn trước mặt đang hấp hối thế này...tôi đoán chỉ trong chốc lát sẽ nghiền nát đồ ăn ra mất!
- Cô quả thực...độc ác!
- Tôi bình thường diễn khá nhiều vai phản diện rồi nên cũng xem như là có kinh nghiệm. Nói xem, chỉ trong chốc lát nữa thôi hai người sẽ nằm gọn trong bụng của con sư tử kia. Nghĩ thế nào cũng thấy kích thích...
Không phải nói chứ, Từ Nhiên dứt lời xong Lâm Việt liền lao lên. Cả người đều đầy sát khí muốn bóp chết cô, anh ta mặt mày dữ tợn, khác hẳn với bộ dạng thư sinh trước đây. Từ Nhiên cười khẩy, cô cầm cây roi da nhỏ lên, vung tay quất mạnh vào bên mặt trái của Lâm Việt. Khiến anh ta ngã nhào ra