๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Khẽ cười một tiếng, tiếng cười mặc dù không lớn, nhưng đến cả Đinh Hạo đang ở ngoài trăm trượng cũng nghe thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng, minh bạch), Vương Diệc Hàn gằn giọng:- Đáng thương thay, hai tiểu xú trùng trước mặt bổn nhân mà muốn đào tẩu hay sao, đúng là hết sức hài hước!Thanh âm vừa dứt, thân thể hai tên kia đột nhiên khựng lại trên không trung, rồi giống như tên hồng diện lão giả lúc trước, trong nháy mắt hóa thành hai khối thịt rơi xuống đất.Chứng kiến Độc Ma vô thanh vô tức sát tử ba người tại đương trường, Đinh Hạo cả người đẫm mồ hôi lạnh, thảm cảnh của bọn họ đều giống nhau nhưng lại không phát hiện ra rốt cuộc Vương Diệc Hàn đã xuất thủ như thế nào, tuyệt thế của y quả là danh bất hư truyền, khó trách lại có danh xưng là “Độc Ma”.Cũng bởi vậy, Đinh Hạo nghĩ đến hành động của bản thân lúc trước thì lại thấy buồn cười, nếu Vương Diệc Hàn thật sự muốn sát tử hắn, chỉ sợ chưa phát hiện ra thì đã bị dính độc thủ của y rồi.
Hài hước là bản thân còn tưởng rằng đã hết sức cẩn trọng, nhưng hóa ra cũng chỉ là làm trò vui cười mà thôi.Thấy Đinh Hạo ánh mắt cổ quái nhìn mình chằm chằm, Vương Diệc Hàn lắc đầu, cười nói:- Tiểu ca không cần nhìn ta như vậy, những tên này rất đáng chết, mặc dù thủ đoạn của ta có hơi ác độc một chút, nhưng chỉ là do điểm kỳ lạ của độc công mà ta tu luyện mà thôi, ngươi không nên để ý đến!Nghe y giải thích như thế, Đinh Hạo cười lớn một tiếng nói:- Tiền bối hiểu lầm rồi, mấy tên này đều đáng chết cả, tiền bối làm như thế không có gì là không ổn.
Ta nhìn người như vậy không phải là vì điều này, mà là bị tuyệt thế độc công của người làm cho kinh hãi đến ngây ngốc, vừa rồi tiểu tử còn cho rằng bản thân đã hết sức cẩn thận giới bị, nhưng bây giờ chứng kiến độc công của tiền bối như thế, thì cảm thấy xấu hổ vô cùng!Cười ha hả, Vương Diệc Hàn chậm rãi đi đến bên Đinh Hạo, thản nhiên nói:- Tiểu ca quá khen, kỳ thật ra tu luyện độc công thì coi như đã đi chệch thiên môn, thoát ly đại đạo, mặc dù uy lực kinh nhân vô cùng, nhưng việc đề cao cảnh giới hết sức khó khăn, không phải chăm chỉ khổ tu là có thể đề cao, huống chi người tu luyện công pháp này phải chịu đựng ánh mắt dèm pha của kẻ khác, khổ nhục trong đó không phải ai cũng có thể hiểu được.Nhìn thấy y đi tới gần, Đinh Hạo không cố ý tránh né nữa, Độc Ma Vương Diệc Hàn nếu muốn làm hại hắn, từ lúc đầu tiên gặp mặt đã có thể đắc thủ.
Bây giờ đã biết y không có ác ý, Đinh Hạo đương nhiên không cần tăng cường giới bị, mặc dù y là ma đầu giết người không chớp mắt, nhưng chỉ cần không gây thương tổn chính mình,