๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Mấy trưởng lão đã xong rồi, đệ tử hàng thứ hai theo thứ tự đi lên.
Nhưng những vật đệ tử hàng thứ hai dâng tặng còn đáng thương hơn, có người thế mà chỉ đưa ra được một khối trung phẩm tinh thạch.
Chỉ duy nhất làm cho mọi người kinh ngạc tuyệt đối không ngờ chính là Trần Lĩnh, mình lão lại đưa ra được mười khối thượng phẩm tinh thạch, còn có cả một cực khối phẩm tinh thạch nhỏ.Biểu hiện này lập tức gây chú ý cho mọi người.
Chỉ có tông chủ Lý Nam Thiên và Mã Phong dường như đã sớm biết tình huống này, hai người thấy vậy chỉ gật gật đầu.
Đinh Hạo lập tức hiểu rằng Trần Lĩnh trước đó hẳn đã cùng hai người có trao đổi ngầm.
Đương nhiên, đối với xuất xứ của những tinh thạch Trần Lĩnh đưa ra, Đinh Hạo trong lòng cũng rõ ràng.Quay về đến bên cạnh Đinh Hạo, Trần Lĩnh nhẹ giọng nói:- Đợi đến phiên con lên cũng phải có biểu hiện gì đó, nhưng nhớ kỹ không cần quá mức, nếu không sợ có biến cố phát sinh!Cân nhắc một chút, Đinh Hạo cũng nhỏ nhẹ hỏi:- Dâng lên bao nhiêu mới thỏa đáng đây?- Ta dâng ba con chỉ cần một!Trần Lĩnh dặn dò.Đinh Hạo gật đầu không nói!Lý Nam Thiên thấy các đệ tử hàng hai đều có biểu hiện, liền lại than nhẹ:- Bổn tông cũng biết đệ tử hàng ba là thiết thốn nhất, vì thế nếu như trong tay có vật phẩm gì dâng lên cũng được, cũng không yêu cầu quá đáng!Nói rồi liền thấy Trương Lợi lên đài dâng lên hai khối trung phẩm tinh thạch.
Giây lát thấy không một người tiến lên phía trước, Đinh Hạo cũng đi lên, đưa ra năm khối tinh thạch trung phẩm nhỏ, chần chừ giây lát rồi lại đưa ra hai khối tinh thạch thượng phẩm.
Đinh Hạo còn chưa về đến chỗ ngồi liền nghe thấy mọi người trong điện xì xào bàn tán.
Phần lớn nói hai thầy trò mới phát tài hay sao, vì sao lại giàu có như vậy, còn có người nói hai người quá là ngu ngốc.
Đinh Hạo không thèm để ý đến lời nói của mấy người, chỉ cảm thấy buồn cho bọn họ! Đi qua bên cạnh Mã Phong, Đinh Hạo thấy ánh mắt Mã Phong kỳ lạ, dường như có chút vui mừng, dường như có chút oán hận!Đợi thêm giây lát, thấy không còn người nào đi lên dâng thêm, Lý Nam Thiên sắc mặt vui mừng nói:- Ta đã biết mọi người sẽ không bao giờ vì chuyện khó khăn lại trốn tránh.
Tuy còn hơi thiếu một chút, nhưng chúng ta sẽ nghĩ thêm biện pháp bổ sung vào.
Cho dù phải dâng phi kiếm trong tay ta cũng nhất định phải để cho bản tông một tấc đất để cắm dùi trên Đoạn Hồn sơn!Lời này của Lý Nam Thiên đúng là tình thâm ý trọng, có tấm lòng cúc cung tận tụy vì tông môn cho đến chết cũng không nói gì.
Mọi người ngầm rủa người này dối trá không có sĩ diện, nếu thật sự là như vậy sao còn nhớ mãi không quên những vật trong túi của người khác, đợi