๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Mã Phong nói to, giọng nói đắc ý vô cùng.Hai người bên xướng bên họa, đến lúc này mọi người còn chưa biết hai người đã sớm đạt được thỏa thuận ngầm!- Ồ.
Quả thật như vậy.
Chỉ không biết là Đinh Hạo có tình nguyện vì bản tông mà làm việc không.
Dù sao điều này cũng có chín phần chết một phần sống, còn phải hỏi qua hắn thì bản nhân mới quyết định được!Lý Nam Thiên mặt lộ vẻ nghi hoặc nói.Mã Phong quay lại trước Đinh Hạo nói:- Ngươi có tình nguyện vì bản tông tham dự đại hội lần này không?Đinh Hạo há còn không biết tâm ý của hai người, trong lòng thầm than quả nhiên có tinh thạch là được việc thôi.
Nhưng Trần Lĩnh cũng đúng là có chút tài năng, nếu không cũng không thể sắp xếp thỏa đáng mọi việc chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.Biểu tình của Đinh Hạo lúc này so với Lý Nam Thiên phảng phất còn tình thâm ý trọng hơn, trầm giọng nói:- Vì đại kế của bản tông, Định Hạo lên núi đao, xuống biển lửa cũng quyết không từ nan!- Hay! Nói hay! Đinh Hạo ngươi tuy nhập môn muộn, nhưng đối với tông môn có cống hiến không nhỏ.
Bản tông có thể thu nhận được đệ tử như ngươi, Vô Cực Ma tông không cần sợ không có ngày xuất đầu lộ diện!Lý Nam Thiên hiền hòa ngắm nhìn Đinh Hạo, luôn miệng khen ngợi! Còn Đinh Hạo thì cúi đầu luôn miệng không dám, nào là sư môn ân trọng như núi, sư phụ dạy dỗ có phương pháp ….
chối khéo đi.Mà Trần Lĩnh cứ mãi vuốt râu ra vẻ an lòng từ lâu, tựa hồ thật sự có chút phong thái ân sư.
Mấy người này trong lòng đều biết bụng người, phối hợp nói ra lại như nước chảy mây trôi, quả nhiên là vô sỉ xảo trá đến cùng cực!Mấy người còn đang kẻ tung người hứng, Trương Hoành đã không kiên nhẫn được nữa cất tiếng:- Chúng ta tin Vô Cực Ma tông dưới tay tông chủ chắc chắn có ngày phát dương quang đại, bất quá tông chủ còn phải sớm tính toán việc thiếu thốn vật phẩm, nếu không cả đến sơn môn chúng ta cũng không giám chắc giữ lại được, còn nói gì đến tư cách tham dự Hồn Luyện tông hội, rồi lại còn chọn người thật tức cười! Không biết tông chủ có nghĩ đến hay không?Lời này của Trương Hoành nói thật sự không chút khách khí.
Trong mắt Lý Nam Thiên và Mã Phong vẻ lạnh lẽo lóe lên rồi biến mất ngay, sắc mặt không hề thay đổi.- Trương trưởng lão nói rất có lý.
Nếu là như vậy, Nam Thiên lập tức chuẩn bị những thứ còn thiếu cho lần tiến cống này.
Mấy vị trưởng lão bận rộn, đại hội này kết thúc ở đây có được không?Lý Nam Thiên vẫn cười như cũ nói.- Tông chủ nói đúng, chúng ta tạm dừng ở đây, hy vọng tông chủ có thể bổ sung thêm những vật còn thiếu để bảo tồn được cơ nghiệp tông