Lúc này đột nhiên có giọng nói truyền đến chỗ Âm Tà :
- Vẫn còn căm hận tên nhãi đấy à ?
Âm Tà cũng quay đầu lại mà hỏi :
- Hàn Ma ? Ngươi không làm việc chủ thượng giao cho ngươi à ?
Hàn Mà cũng chẳng mảy may đáp :
- Cũng chưa muộn, làm sau cũng chẳng sao đâu.
Ngược lại là ngươi sao không đi tìm thêm mấy kẻ sắp lên Chi Chủ Kì đi, còn ngồi đó mà nói nhảm.
Âm Tà cũng đáp :
- Việc đó cũng chẳng cần ngươi quan tâm.
Nói xong hắn đứng dậy rồi bay vụt đi, để lại Hàn Ma đang suy nghĩ :
- Chủ thượng tóm lại là kẻ có thực lực ở mức nào vậy, cũng thật là bí ẩn quá đi.
Xong hắn cũng quay người rời đi, trở lại với Đan Dược Trường.
Thanh Kỷ đang tính toán thảo dược thì Triều Minh chạy tới rồi nói :
- Tỷ tỷ ! Ta mang thêm thảo dược về này !
Thanh Kỷ cũng mỉm cười đáp :
- Thôi được rồi ! Cũng trưa rồi đệ cũng nghỉ chút đi.
Sau đó cô nàng lau bớt mồ hôi trên trán Triều Minh mà nói tiếp :
- Ta thấy đệ với Vô Cực huynh có vẻ thân thiết, sao đệ lại gặp được huynh ấy vậy ?
Triều Minh lấy thêm nhẫn trữ vật ra mà nói :
- Tỷ muốn nghe à ? Cũng được đến chỗ tỷ đã thuận tiện ta ăn cùng tỷ luôn !
Thanh Kỷ cũng gật đầu đáp :
- Được, vậy thì đi thôi.
Đến nơi Triều Minh ngồi xuống rồi nói :
- Nếu là làm sao gặp được huynh ấy thì phải kể từ lúc mà ta còn ở Tam Vực.
Lúc ấy ta đang cũng một số huynh đệ tấn công Diệp Thiên Tông ở Tam Vực.
Vì phụ nữ trong làng của họ đều bị bắt đến đó làm kĩ nữ phục vụ cho chúng.
Vì thế ta cùng họ tấn công chúng, nhưng không ngờ chúng lại lấy phụ nữ làm uy hiếp.
Nên bọn ta cũng chỉ đành đầu hàng, nhưng chúng vẫn cố giết đi một vài cô nương.
Thế là ta và mấy vị huynh đệ ấy lao vào liều sống chết với chúng.
Đang rơi vào thế hạ phong vì chúng lấy các cô gái ra làm lá chắn, thì Vô Cực huynh lúc ấy đang đi ngang qua và đã xuống giúp bọn ta một tay.
Sau khi nhìn thấy xác của đám đệ tử Diệp Thiên Tông huynh ấy hỏi ta là " Ngươi cũng có hận thù với Diệp Thiên Tông à ? Có muốn cùng ta phá nát cái Diệp Thiên Tông này không ? " Ta lúc ấy cũng trả lời là " Ta thấy chúng làm điều xấu nên muốn ra tay trừng trị, cảm ơn huynh đài đã cứu giúp.
Nếu được ta mong có thể đi diệt sạch bọn chúng cùng huynh." Sau đó bọn ta cùng đi với nhau, rồi trong một lần ta đi vào rừng đã thấy một kẻ có thể điều khiển một cô nương nọ làm hại một người đàn ông.
Nên ta cũng liền ra tay hành hiệp nhưng không thể nào đánh lại hắn.
Thanh Kỷ cũng khó hiểu hỏi :
- Ta nhớ không nhầm đệ cũng là Thần Chi Kì rồi mà, dù có là kiếm tu thì cũng không thể nào đánh bại hắn chứ ?
Triều Minh cũng lắc đầu nói :
- Mới đầu ta cũng rất cậy mình mạnh hơn mà không kiêng nể tấn công hắn.
Vì hắn chỉ có Phá Hư Kì nên cứ thế ta lao vào tấn công hắn mà chẳng để ý gì.
Nhớ lại lúc đó ta vừa gần hắn một chút đã thấy người mất sức rồi.
Sau đó còn ngất đi, khi mở mắt ra hắn lại đang điều khiển ta tấn công Vô Cực huynh.
Thanh Kỷ liền nói :
- Luyện độc sư, mà lại còn thông thạo