Sau khi Dương Tử được Thiên Hà Đế chiêu mộ để chống lại lũ ngoại nhân.
Hắn đã không xuy nghĩ gì mà từ chối lời của lão, lúc này Tổ Long cũng thở dài mà nói :
- Ngươi cứ định ở mãi nơi này à ? Ta biết ngươi đã xa người thân của ngươi rất lâu, thế thì sao ngươi không mang họ theo.
Dương Tử đang nằm trên mặt đất, hắn cũng đáp :
- Giờ nếu tiến vào Hư Không Giới thì chắc chắn sẽ gặp rất nhiều cường giả, nhưng một mình ta thì chưa đủ để bảo vệ họ được.
Nếu đem họ vào thì chắc chắn sẽ chỉ ném họ vào nguy hiểm.
Long Tổ cũng không nói nhiều, hắn quay lưng rời đi nhưng vẫn nói lớn :
- Dương Vô Cực mà ta biết sẽ không như vậy, hắn sẽ không bỏ mặc bách tính lầm than.
Hắn cũng sẽ chẳng chùn bước bao giờ, ngươi có lẽ nên xem lại bản thân đi.
Đã là nam nhi thì đầu đội trời chân đạp đất, huống chí ngươi là kẻ phải đi trên con đường của các bậc chí tôn.
Cứ chùn chân như thế liệu có xứng với thứ mà ngươi theo đuổi không ?
Hắn thở dài nói tiếp :
- Con đường của các bậc chí tôn không dễ dàng, không thể nào tách mình ra khỏi vài phần sẽ là xác trong đống xác.
Nhưng những kẻ đủ can đảm, đủ sự quyết tâm và kiên cường.
Chắc chắn sẽ tiến lên từng bước, dù có qua cả vạn năm nhưng dấu vết họ lưu lại cũng không ai không biết.
Ta cũng chỉ muốn khuyên ngươi chút, nếu ngươi cứ yên phận ở đấy thì cũng chẳng sao.
Nhưng nó liệu có xứng với con đường võ đạo ngươi đang đi không ?
Dương Tử cũng ngộ ra, hắn liền gào lên :
- Mày thật sự rất ngốc, rất ngốc Dương Vô Cực ạ !
Hắn lại gào lên :
- Vậy thì đi thôi ! Nếu thiên mệnh chọn ta, ta sẽ đi trên con đường của riêng ta ! Con đường mình ta dựng lên, con đường mà ta sẽ xây lên bằng sự lỗ lực và máu của ta ! Tự ta sẽ phá mọi dào cản này !
Hắn đã lấy lại tinh thần, cũng nhớ lại lời Thiên Hà Đế từng nói :
- Con người ai cũng sẽ ích kỉ nhưng cái ích kỉ của mỗi người sẽ khác nhau.
Ngươi có ích kỉ muốn bảo vệ bằng hữu người thân, còn chúng ta có ích kỉ muốn bảo vệ toàn bộ bách tính.
Lúc đó Dương Tử có hỏi :
- Nhưng họ cũng đâu có biết các ngươi làm như vậy ?
Thiên Hà Đế cũng chỉ cười lên mà nói :
- Hahaha nếu ngươi giúp một người, mà muốn họ mắc nợ mình hay nhớ đến mình cả đời thì đấy không phải là giúp.
Giống như ngươi nói vừa nãy, có thể họ không biết nhưng...!Nếu giúp người cần lý do thì thiên hạ này chẳng còn ai là trong sáng cả !
Dương Tử cũng nhận ra khoảng khắc lúc ấy, mình ngốc nghếch đên mức nào.
Hắn thật sự đã đả thông xuy nghĩ của mình, hắn cũng mỉm cười mà nói :
- Đúng nhỉ ? Giúp người thì sao cần phải có lý do chứ ?
Hắn đã phá bỏ giới hạn của chính mình, đột phá cái nút thắt khiến hắn phiền lòng.
Thiên Đạo cảm ứng đến, lôi kiếp giáng xuống, lúc này Dương Tử đã lấy đạo của mình để lập lên con đường hắn muốn đi.
Hắn cười lớn rồi gào lên :
- Lấy Đạo Của Ta Làm Cột, Lấy Máu Của Ta Làm Đường, Một Con Đường Ta Tự Lập Lên.
Hỗn Độn Đạo