Nửa tháng sau, dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người trong Sát Phạt Chi Tông.
Triều Minh và Dương Nhi đã kết nghĩa phu thê, ngày hôm ấy cũng là ngày cuối cùng mà Sát Phạt Chi Tông có hỷ sự tại Thất Đại Đất Tổ.
Hai tháng nữa trôi qua, dưới sự chỉ bảo của Dương Tử, thực lực toàn thể của Sát Phạt Chi Tông tăng nên không hề ít.
Không thể không nói đến, trong tông hiện có hơn 5 vạn đệ tử.
Mà gần một nữa đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, sau đó cũng có hơn 1 vạn vị đệ tử đã tiến đến cảnh giới Hoàng Thiên.
Số đệ tử còn lại rải rác ở cảnh giới từ Thiên Đạo đến Phá Hư Kì.
Thực lực tổng thể của Sát Phạt Chi Tông bấy giờ chỉ tính trong Thất Đại Đất Tổ, thì cũng chẳng có thể lực nào có thể làm lay chuyển.
Toàn bộ tu vi của năm cô vợ của Dương Tử cũng đều ở mức Phá Hư Kì.
Hằng Thiên và Nhẫn Dạ cũng đã đạt đến ngưỡng của Chi Chủ Kì.
Nhưng khi đột phá để tiến lên cảnh giới Chi Chủ, thì họ gặp phải bất trắc.
Trở về nửa tháng trước, trước lúc Hằng Thiên và Nhẫn Dạ đột phá cảnh giới.
Đã có một đội quân đến tiến đánh Sát Phạt Chi Tông, đội quân này được tập hợp bởi hơn hai mươi siêu cấp thánh địa ở cả Thất Đại Đất Tổ.
Lúc đấy chỉ có một mình Dương Tử đứng ra nghênh chiến, hắn nói lớn :
- Sát Phạt Chi Tông của ta cũng chưa từng động chạm gì đến thánh địa của cách vị, đều làm những việc giúp dân.
Cũng mình chúng ta chống lại việc Diệp Huyền cấu kết với ngoại nhân.
Vậy mà các vị tiến đến đánh tông ta là có ý gì ?
Một ông lão tóc trắng đứng ra mà nói :
- Ta sẽ rút lui khỏi trận chiến này, việc làm của tông môn của vị tiểu huynh đệ này không có chút việc gì bất chính.
Ta sẽ không tham gia vào nhưng chuyện bất bình được.
Bình lão, coi như Tôn Liễm ta nợ ngươi một lời hứa !
Ông lão ấy nói xong cũng có vài thánh địa rời khỏi trận chiến, nhưng với số lương ít ỏi rời đi.
Thì vẫn có hơn chục cái thánh địa ở lại, Bình lão lúc này cười lớn mà lấy cớ :
- Hahaha Ngươi tự lập tông môn, tiến hành bành chướng, khiến dân chúng lầm than, hơn nữa lại còn chưa từng hỏi ta Nhị Thập Tôn Giả chúng ta.
Mà đã tự dưng cái danh Thánh Địa, nay ta thấy dân chúng ban tội chết cho cả tông môn các ngươi.
Dương Tử thở dài, hắn dần dần để lộ ra khí tức, hắn vẫn từ tốn nói, chỉ có điều lại là cái ánh mắt híp lại và một nụ cười như cưỡng ép.
Hắn nói :
- Các vị chưa muốn chết thì hãy về lo cho tông môn của các vị đi !
Một tên nào đó bay lên trước, hắn nói với Bình lão :
- Bình Lão cứ giao tên ngóc không biết trời cao đất rộng này cho ta !
Dương Tử thấy vậy cũng lắc đầu, hẳn nói :
- Là các ngươi muốn đấy nhá !
Một