“Là ai?!”
Mặc dù chuyện Tôn Băng Băng bị bắt cóc để cho Tôn Dật đối với đứa con trai này của mình hơi có chút thất vọng.
Nhưng nghe Tôn Hải Bằng lên tiếng đề nghị, Tôn Dật cũng lộ ra mấy phần hiếu kỳ, vội vàng lên tiếng hỏi thăm.
“Trần Lâm!”
Tôn Hải Bằng không có một chút do dự, lên tiếng đáp lại.
“Ừm?!”
Thế nhưng, vừa nghe nhắc đến cái tên này, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt mang theo mấy phần mờ mịt.
“Trần Lâm? Người này là ai? Chúng ta làm sao lại chưa từng nghe nhắc qua?!”
Cũng không thèm để ý đến biểu hiện kinh ngạc ở trên mặt của mọi người.
Lúc này, Tôn Hải Bằng một lần nữa bước lên, nhìn về phía Tôn Dật, nói ra.
“Bố, bố còn nhớ rõ trước đây còn từng nhắc qua một người, đã từng cứu con khi vẫn còn ở trong quân ngũ hay không?”
“Ý của con là?!”
Nghe con trai đề cập đến, trong đầu của Tôn Dật cũng dần dần hiện lên cái tên Trần Lâm ở trong ký ức.
Thế nhưng, đi qua một lúc ông ta liền lập tức lắc đầu, nói ra.
“Không được, cho dù người này là ân nhân của con, nhưng tính mạng của em gái con không thể tùy tiện giao phó cho cậu ta được.
Việc trước mặt, là chúng ta cần phải triệu tập đủ tài chính, cầm theo tiền đến trao đổi con tin.
Đến lúc đó, lại nghĩ thêm cách bảo vệ an toàn cho con bé!”
Nhìn thấy phản ứng của cha mình như vậy, trong lòng Tôn Hải Bằng lúc này hơi có chút gấp.
Người khác còn không biết năng lực của Trần Lâm như thế nào, nhưng Tôn Hải Bằng là người vô cùng rõ ràng.
Cũng không phải bởi vì Trần Lâm đã từng cứu Tôn Hải Bằng một mạng, hắn liền sẽ tin tưởng một cách mù quáng.
“Bố, chuyện này không thể nào chậm trễ được.
Trần Lâm thật sự là có năng lực, có thể đem em gái của con an toàn đưa trở về.
Bố phải tin tưởng anh ấy, càng phải tin tưởng vào ánh mắt của con!”
Ầm!
Thế nhưng, lời nói của Tôn Hải Bằng còn chưa nói xong, Tôn Dật liền nhịn không được, tức giận đưa tay đập mạnh lên trên mặt bàn.
Lập tức, một gốc bên của cạnh bàn bị một bàn tay này của Tôn Dật đập nát, từng thanh mảnh gỗ rơi lả tả xuống đất.
“Ta nói không được là không được.
Chẳng lẽ, con còn nghe không hiểu lời của ta nói hay sao?”
Thấy ánh mắt của cha mình trừng đến, cuối cùng Tôn Hải Bằng cũng không dám tiếp tục mở miệng.
Chỉ có điều, ánh mắt của hắn lúc này hiện ra một tia thất vọng.
Thật sự Tôn Hải Bằng cũng không hiểu rõ, vì sao cha mình lại trở nên cố chấp như vậy.
“Gia chủ, có tin tức tốt! Thật sự là có tin tức tốt!”
Nhưng ngay vào lúc này, trong lúc bầu không khí ở trong đại sảnh đang tỏ ra hết sức căng thẳng.
Đột nhiên, từ phía bên ngoài một người đàn ông trẻ tuổi cấp tốc chạy đến, trong miệng còn liên tục hô lên không ngừng.
Thấy vậy, sắc mặt của lão quản gia Cao Bình không khỏi lập tức biến đổi, vội vàng chạy ra phía trước ngăn lại, đồng thời còn hướng về phía đối phương, tức giận vung lên một cái tát tai.
“Hỗn xược, mày có biết nơi này là nơi nào hay không? Ai cho phép mày lại tùy tiện tiến vào từ đường, còn không mau hướng về phía gia chủ dập đầu nhận lỗi!”
Bị cái tát này của lão quản gia Cao Bình đánh đến choáng váng, trên khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi lập tức xuất hiện một vết đỏ ửng.
Sau đó, ánh mắt của hắn có chút rưng rưng, nhìn về phía lão quản gia.
Chỉ là, vừa bị lão quản gia trừng đến, tức thì người trẻ tuổi không khỏi hoảng sợ, vội vàng hướng về phía gia chủ của nhà họ Tôn, vừa quỳ xuống dập đầu, vừa lớn tiếng hô lên.
“Gia chủ, là con sai rồi, xin ông hãy bỏ qua cho con!”
Đối với hành động của lão quản gia Cao Bình, Tôn Dật chỉ hơi đưa mắt nhìn qua một chút.
Sau đó, ánh mắt của ông ta hoàn toàn tập trung nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi, giọng nói có chút âm trầm phát.
“Rốt cuộc là có chuyện gì, làm sao lại hấp tấp như vậy?”
Lần này, người đàn ông trẻ tuổi cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, mà chỉ có thể thấp giọng, chậm rãi nói ra.
“Ông chủ, vừa rồi có người đã đem tiểu thư an toàn trở về.
Hơn nữa, nghe nói bọn bắt cóc đã bị bắt giữ.
Hiện tại, mọi người đều đang ở phòng khách, đang chờ ông chủ đi qua!”
“Cái gì? Chuyện này có thật không?!”
Còn không đợi cho người đàn ông trẻ tuổi nói ra hết lời, lão quản gia Cao Bình đã cấp tốc chạy tới, chăm chú nhìn về phía đối phương hô lên.
Thấy thế, người đàn ông trẻ tuổi có chút hoảng sợ, còn tưởng rằng lão quản gia sẽ lại cho mình một cái bạt tai, nên thân hình lập tức liền muốn tránh đi.
Chỉ là, lúc này gia chủ của nhà họ Tôn cũng từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại.
Tinh thần của ông ta hơi có chút chấn động, vội vàng xông về phía trước, hô lên.
“Đi, chúng ta đi đến phòng khách, nhìn xem Băng Băng như thế nào rồi!”
Nói xong lời này, cũng không đợi cho mọi người theo sau, thân hình của Tôn Dật đã cấp tốc lao đi, rất nhanh liền chạy về phía phòng khách phóng tới.
Trong khi đó, mấy người Tôn Hải Bằng cũng nhanh chóng đuổi theo ở phía sau lưng.
Chỉ có lão quản gia Cao Bình là hơi lui lai phía sau một chút, dùng lấy ánh mắt cực kỳ nghiêm khắc, trừng trừng nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi, tức giận nói ra.
“Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, làm việc gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí, không được