“Cậu ta là Trần Lâm?”
Vẻ mặt của gia chủ nhà họ Tôn thật khó có thể tin được, trừng trừng ánh mắt nhìn về phía Trần Lâm.
Từ trong suy nghĩ của ông ta, Trần Lâm kỳ thật chính là một người thô kệch, vạm vỡ.
Cũng không giống như bây giờ, một bộ thư sinh, văn nhã hoàn toàn không có một chút khí thế nào.
“Khụ khụ…”
Biết được suy nghĩ ở trong lòng của cha mình, lúc này Tôn Hải Bằng không khỏi ho khan vài tiếng.
Quả nhiên, bị tiếng ho này của Tôn Hải Bằng làm cho tỉnh táo, Tôn Dật cũng biết vừa rồi mình hơi có chút thất lễ.
Thế nên, ông ta mới áy náy hướng về phía Trần Lâm, hơi cúi thấp người xuống thành khẩn nói ra.
“Xin lỗi, vừa rồi là tôi thiếu lễ phép! Tôi thay mặt cho con gái tôi, gửi đến anh lời cảm ơn chân thành nhất!”
Mặc dù không biết Trần Lâm làm như thế nào có thể đem con gái của mình an toàn từ trong tay bọn bắt cóc cứu ra ngoài.
Nhưng nói như thế nào, Trần Lâm cũng xem như là ân nhân của Tôn Băng Băng.
Hơn nữa, không chỉ là lần này, trước đó anh còn cứu cả người thừa kế của nhà họ Tôn.
Thế nên, một cái cúi đầu này của Tôn Dật cũng không hề quá đáng một chút nào.
Thế nhưng, Trần Lâm thì không cho là như vậy.
Nhìn thấy Tôn Dật hướng về phía mình cúi đầu, anh rốt cuộc cũng ngồi không yên, vội vàng đứng dậy, đem Tôn Dật nâng lên.
Sau đó, anh mới lắc đầu nói ra.
“Bác Dật, chuyện này kỳ thật bác cũng không cần phải cảm ơn cháu.
Đây đều là công lao của tất cả mọi người.
Hơn nữa, việc này cho dù là bất kỳ ai, nếu như gặp phải đều sẽ ra tay giúp đỡ.
Huống hồ, tất cả đều chỉ là một sự tình cờ.
Nếu nói đến, còn phải kể công của mấy đồng chí cảnh sát ngồi đây mới đúng.
Đặc biệt là đội trưởng Quân, anh ấy đã giúp đỡ chúng cháu rất nhiều!”
“Đâu có đâu có, anh Lâm chớ nên khiêm tốn như vậy.
Chúng tôi còn không phải nhờ sự hỗ trợ của các anh, làm sao có thể dễ dàng đem bọn bắt cóc tóm gọn như thế được chứ?”
Đội trưởng Hoàng Quân lúc này cũng có chút sợ hãi, vội vàng đứng dậy lắc đầu không ngừng.
Mặc dù chuyện lần này quả thật là bọn họ đã ra sức không nhỏ, nhưng Hoàng Quân là một người rất thông minh, anh ta đã nhìn ra được thân phận của Trần Lâm tuyệt đối không phải đơn giản.
Nếu không, một người như anh làm sao có thể điều động được một lực lượng tinh nhuệ như vậy.
Hơn nữa, mỗi người đều có võ nghệ vô cùng cao cường.
Nhất là hai người đang ngồi ở bên cạnh của Trần Lâm, Hoàng Quân đều có thể từ trên người của bọn họ nhìn ra một tia sát khí nhàn nhạt.
Mặc dù loại sát khí này vô cùng mờ nhạt, nhưng làm trong ngành nhiều năm như vậy, Hoàng Quân đối với những thứ này cực kỳ mẫn cảm.
Với lại, Hoàng Quân có thể xác định, đây cũng không phải sát khí từ việc giết một hai người mà có, nó càng giống hơn là những binh sĩ đã được trải qua chiến trường tôi luyện, mới có thể hình thành được.
Hiện tại, có bao nhiêu người có thể đi lên chiến trường? Đây là thời bình, cũng không phải là thời chiến.
Thế nên, trong đầu của Hoàng Quân liền liên tưởng đến rất nhiều thứ.
Nhất là, hắn đã từng nghe người ở trong nhà nhắc qua, vào năm năm trước quân đội đột nhiên trưng dụng rất nhiều nhân tài, thành lập một đơn vị đặc biệt, lấy tên là Rồng Lửa.
Đơn vị này cũng không có ai quản hạt, mà trực thuộc vào Bộ Quốc Phòng, do bộ trưởng tự mình chỉ huy.
Có thể thấy, quyền lực của đơn vị này là mạnh mẽ đến cỡ nào.
Thậm chí, cho dù là tư lệnh của một số quân khu, đối với bọn họ cũng phải tất cung tất kính, không dám trái lại nửa lời.
Thế nên, Hoàng Quân đối với Trần Lâm càng thêm kiêng kỵ.
Đồng thời, trong lòng của hắn cũng nhanh chóng nghĩ đến, thời gian gần đây trong thành phố thường xuyên xuất hiện một số tình huống bất thường.
Dường như, sự trở về lần này của Trần Lâm, rất có thể là liên quan đến những việc này.
Chính vì thế, Hoàng Quân càng nghĩ muốn lấy lòng Trần Lâm, hy vọng có thể mượn nhờ vào uy thế của anh, kiếm thêm một ít chiến công.
Tất nhiên, những thứ này Hoàng Quân tuyệt đối sẽ không ở trước mặt mọi người nói ra.
Cho dù là đối mặt với Trần Lâm, hắn cũng chỉ khách khách khí khí, mà không lộ ra bất kỳ manh mối nào.
Thế nên, lúc này nghe được Trần Lâm khen ngợi, phản ứng đầu tiên của Hoàng Quân chính là lắc đầu từ chối.
“Ông chủ, tiểu thư đã tỉnh dậy rồi!”
Đúng vào lúc này, một người phụ nữ khoảng chừng hơn năm, sáu mươi tuổi từ trên tầng hai bước nhanh đi xuống.
Nghe được âm thanh của đối phương, tất cả mọi người đều không khỏi đưa mắt nhìn sang.
Sau đó, Tôn Dật hơi có chút kích động, vội vàng nói ra: “Chị Năm, con bé nhà tôi thế nào rồi? Nó có xảy ra vấn đề gì hay là không?”
Liên tục bị đặt câu hỏi để cho Vú Năm hơi chút bối rối.
Nhưng ngay sau đó, Vú Năm cũng lên tiếng đáp lại.
“Ông chủ, tiểu thư rất ổn, tiểu thư hoàn toàn không có vấn đề gì.
Vừa rồi tôi cũng đã kiểm tra, trên người của tiểu thư cũng không tổn thương.
Ngoại trừ tinh thần hơi có một chút hoảng sợ, mọi thứ vẫn rất bình thường!”
Nghe được đáp an từ trong miệng của Vú Năm, trong lòng của Tôn Dật không khỏi âm thầm, thở nhẹ ra một hơi.
Điều lo lắng nhất cuối cùng cũng không có xảy ra.
Lúc này, ông ta mới lần nữa nhìn về phía mấy người Trần Lâm, nói ra.
“Tôn Dật tôi mặc dù không phải là đại nhân vật gì, nhưng tôi làm người từ trước đến nay đều có ơn tất báo.
Hôm nay, nhờ mọi người giúp đỡ, thế nên con gái của tôi mới có thể an toàn trở về.
Sau khi giải quyết xong việc này, tôi nhất định sẽ mời mọi người đến nhà để dự tiệc, xem như là để trả ơn cho các vị ở đây.
Tất nhiên, nếu như sau này mọi người có