“Tôi nói có thể anh không tin, nhưng đám ngươi kia quả thật đúng là quá mức xui xẻo.
Bọn họ vừa mới từ trong nhà của anh chạy trốn ra ngoài không được bao lâu, vậy mà đụng phải người của chúng tôi đang trên đường chạy đến.
Hơn nữa, xe của bọn chúng còn tông trúng một chiếc xe ô tô đậu ở bên đường.
Thế nên, còn không chạy được bao xa, bọn chúng liền bị người của chúng tôi bắt được.
Thậm chí, nếu không phải vì lo lắng cho an toàn của em gái anh, vài người chúng tôi đã có thể đem tất cả bbonj họ xử lý! Ha ha ha!”
Nói xong, Cửu Vĩ thật sự là nhịn không được nữa, liền cất cao giọng cười lên một trận.
Mà ngồi ở một bên vẻ mặt của Tôn Hải Bằng cũng lộ ra hiểu hiện cực kỳ khó tin.
Hắn làm như thế nào cũng không có nghĩ đến, sự việc lại diễn ra như vậy.
“Anh cũng không cần phải để ý đến cậu ta.
Kỳ thật, mọi chuyện cũng không hoàn toàn giống như những gì cậu ta miêu tả.
Nếu như không phải đội trưởng xuất hiện kịp thời, em gái anh cũng không có dễ dàng như vậy được cứu ra ngoài.
Dù sao, đám người kia đều là lính đánh thuê, thực lực của bọn họ đều rất mạnh.
Hơn nữa, trên người còn mang theo rất nhiều vũ khí tân tiến.
Thế nhưng, có một việc mà cậu ta nói không sai, quả thật đám người đó quá mức xui xẻo, lại gặp được đội trưởng của chúng tôi xuất hiện ở trong buổi tiệc của em gái anh!”
Lần này, thần sắc của Tôn Hải Bằng cũng thoáng khôi phục lại một ít.
Chỉ có điều, nghe Võ Hoàng Yến giải thích một hồi, Tôn Hải Bằng liền kịp nghĩ đến, xem chừng sự việc lần này cũng không hề đơn giản giống như những gì hai người bọn họ nhắc đến.
“Anh Lâm, thật sự rất cảm ơn anh! Hôm nay nếu như không có anh trợ giúp, sợ rằng em gái của tôi còn không biết là có thể xảy ra chuyện gì!”
Lần nữa hướng về phía Trần Lâm bày tỏ cảm kích, thái độ của Tôn Hải Bằng lúc này càng thêm sùng kính.
Nhưng mà, Trần Lâm cũng không có để cho Tôn Hải Bằng nói hết lời, ánh mắt của anh đã chăm chú nhìn về phía đối phương, trầm giọng nói ra.
“Cậu cũng không cần phải giả vờ giả vịt ở trước mặt của tôi.
Nói đi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Bọn họ làm sao lại muốn bắt cóc em gái của cậu? Hơn nữa, trước đó có phải cậu đã nhận được tin tức gì rồi không? Nếu không, cậu cũng không cần cất công mời tôi cùng với Cửu Vĩ đến dự buổi tiệc của em gái cậu vào tối nay.”
Nghe Trần Lâm liên tục lên tiếng chất vấn, sắc mặt của Tôn Hải Bằng không khỏi lộ ra mấy phần xấu hổ.
Thế nhưng, nhìn thấy thái độ của Trần Lâm lúc này, Tôn Hải Bằng cũng biết là anh không có thật sự tức giận.
Chính vì vậy, Tôn Hải Bằng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó đem hết tiền căn hậu quả nói ra một lượt.
“Kỳ thật, trước đó tôi có nhận được một bức thư nặc danh, nói rằng sẽ có người đến bắt cóc em gái tôi vào trong đêm sinh nhật của con bé.
Lúc đó, tôi cũng không quá tin tưởng vào nội dung lưu lại ở trên bức thư.
Thế nên cũng không có đem việc này nói ra bên ngoài.
Nhưng mà, vì để đảm bảo an toàn cho Băng Băng, tôi mới quyết mời anh cùng với Cửu Vĩ đến đây để trợ giúp.
Tất nhiên, anh là khách quý của nhà họ Tôn, tôi đối với anh cực kỳ kính trọng, cũng đặc biệt gửi thư mời cao cấp nhất cho anh.
Thế nhưng, làm như thế nào tôi cũng không có nghĩ đến, cho dù đã tăng cường nhiều lớp phòng ngự như vậy, em gái tôi vẫn bị bọn chúng bắt đi!”
Lúc nói ra những lời này, thần sắc của Tôn Hải Bằng không khỏi lộ ra mấy phần ảo não.
“Hừ, chỉ bằng vào đám vệ sĩ đó của nhà họ Tôn các anh, còn nghĩ muốn đem em gái bảo vệ khỏi một nhóm lính đánh thuê chuyên nghiệp.
Anh cho rằng, bọn họ thật sự chỉ là bọn bắt cóc bình thường thôi sao?!”
Nghe giọng điệu mang theo mấy phần mỉa mai của Cửu Vĩ, Tôn Hải Bằng lúc này cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng hắn cũng không dám nói thêm một lời.
Mà Trần Lâm thì liếc mắt trừng đến, để cho Cửu Vĩ không dám tiếp tục mở miệng, chỉ có thể im lặng ngồi ngay ngắn ở một bên.
“Anh còn giữ bức thư đó hay không? Để cho tôi xem qua một chút!”
Lúc này, Võ Hoàng Yến đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, để Tôn Hải Bằng không dám do dự, vội vàng từ trong túi quần đem bức thư nặc danh lấy ra, đưa tới trước mặt của cô.
Thế nhưng, mở ra nhìn xem một hồi lâu, lông mày của Võ Hoàng Yến không khỏi nhăn lại thành một đoàn.
Cuối cùng, cũng không có cách nào từ trên bức thư tìm ra manh mối gì thêm, cô chỉ có thể đưa nó trả lại cho Tôn Hải Bằng.
“Mặc dù phía trên này viết bằng kiểu chữ viết tay.
Nhưng rất rõ ràng, đối phương đã ngụy trang qua, cũng không có cách nào phân biệt được người viết bức thư nặc danh này là ai.
Nhưng mà, tôi có một người bạn làm trong nghề này, anh ta có thể sẽ tìm ra được một ít manh mối!”
Nghe Võ Hoàng Yến nói như thế, tất cả mọi người đều không khỏi tập trung ánh mắt nhìn về phía cô.
Nhất là Trần Lâm, anh thật sự không nghĩ đến, cấp dưới của mình có thể quen biết với loại người này.
“Đội trưởng, anh cũng không cần phải nhìn tôi như vậy.
Kỳ thật, nếu như gặp được người này, anh nhất định sẽ nhận ra, anh ta là một người rất quen!”
“Ồ?!”
Lần này, Trần Lâm cảm thấy hơi có chút kinh ngạc, không khỏi ồ lên một tiếng.
Nhưng sau đó anh cũng không có tiếp tục lên tiếng hỏi thăm đối phương là ai, ngược lại Tôn Hải Băng thì cực kỳ sốt sắng, nhanh chóng theo sự chỉ dẫn của Võ Hoàng Yến, để cho lái xe chuyển hướng, chạy về phía An Định, rồi rẽ vào trong một con hẻm nhỏ có số hiệu là 413.
Cuối cùng, lái xe dừng lại ở trước một