Cành lá xanh tươi của những cái cây to rì rào mạnh mẽ như một đầu dã miêu cực lớn đang phát uy. Từng chiếc lá rụng bị gió cuốn bay đầy trời hóa thành những điểm đen toán loạn. Trên mặt đất, từng cọng cỏ tranh cũng lung lay thân hình như vô số mâu thương đang múa.
- Ngao!!!
Một tiếng gầm rú thê lương đột nhiên vang lên, một đầu cự lang to như con nghé chạy ra.
Bất quá từ tiếng kêu hay động tác của nó đều toát ra sự sợ hãi.
Cự lang quay đầu, nó kịch liệt thở hào hển, trong đôi mắt hung ác xảo trá của nó mang theo thần sắc sợ hãi.
Bỗng nhiên, một đạo thân ảnh sau xẹt qua, đôi cánh mở ra như cánh dơi nhảy về phía cự lang đang núp trong đống cỏ tranh.
Cự lang gào thét một lần nữa, nó mở cái miệng rộng ra, một cỗ bạch sắc khí lưu nhanh chóng ngưng tụ trong miệng nó.
Sau đó nó phun cỗ khí lưu này về phía kia.
Nhưng mà vào lúc này, một thân ảnh đang chạy như bay tới giống như đã đoán trước, thân hình hắn đột nhiên bẻ ngoặt tránh sang một bên.
Ba!!!
Đoàn khí lưu bạch sắc hung hăng đập vào một cây đại thụ và bắn tung tóe ra ngoài.
Lập tức không khí trở nên lạnh lẽo, nhiệt độ xung quanh giảm đi rất nhiều. Mà cây đại thụ bị đánh trúng rạn nứt lộ ra miệng vết thương màu trắng đánh sợ.
Nhưng mà bóng người kia vẫn di chuyển nhanh như điện, phảng phất không chịu chút ảnh hưởng nào.
Hắn sải bước ra tới gần cự lang rồi đánh một quyền vào bụng nó.
Cự lang phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ, nó quay sang quấn lấy đạo thân ảnh nọ.
Nó là ma thú trong núi có huyết thống lực lượng cường đại và mạnh mẽ, nhưng mà đây chỉ là một trong những ngày bi ai đen tối của nó.
Sinh vật bám theo nó vừa rồi giống y hệt nhân loại trong lúc vô tình xâm nhập lãnh địa của cự lang.
Lần thứ nhất gặp nhau, cự lang dễ dàng cắn đứt tay của hắn xuống, làm hắn trọng thương. Chỉ là người này chạy quá nhanh, vì thế nó không đuổi kịp.
Nhưng không nghĩ tới ác mộng của cự lang đã bắt đầu.
Ngày thứ hai, tên kia lại một lần nữa xuất hiện trước mặt nó, hơn nữa thương thế trên cánh tay đã khỏi hẳn, cánh tay đứt rời cũng dài ra.
Cự lang giận tím mặt nhào tới cắn hắn, nhưng mà thực lực của người này đã đề cao hơn một chút, tuy cự lang vẫn làm hắn bị thương, nhưng vẫn để hắn đào tẩu.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư.... cho tới một tháng sau đó, sinh vật quỷ dị này mỗi một ngày đều tới đây đánh nhau với cự lang.
Mà để cho cự lang cảm thấy sợ hãi chính là tên gia hỏa này tiến bộ cực nhanh, đến nay dù nó dùng toàn lực cũng chỉ có thể đánh ngang tay.
- Ngao!!!
Rốt cục, cự lang rên rỉ một tiếng rồi cúp đuôi bỏ chạy.
Nó không bao giờ muốn gặp tên gia hỏa đánh hoài không chết, mà còn dính như cao dính chó này nữa. Vì thế, nó quyết định nhượng xuất lãnh địa của mình.
Đưa mắt nhìn cự lang ly khai, đạo nhân ảnh kia cũng không tiếp tục truy kích.
Hắn im im lặng lặng đứng ở sào huyệt cự lang, khí tức trên người bắt đầu biến hóa.
Sau nửa canh giờ, khí tức của hắn trở nên mãnh liệt và phát ra một loại ánh sáng chói mắt.
Quá trình này giằng co một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại.
Tuy ngoài của hắn không có gì cải biến, nhưng mà lực lượng trong cơ thể hắn đã biến đổi cực lớn.
Đảo mắt một vòng, hắn đã đi ra khỏi sào huyệt của cự lang tiến về phía rừng sâu.
Ở trong đình viện, Nhung Khải Hoàn đang tại tĩnh tọa cảm ngộ lực lượng thiên địa đột nhiên nhướng mày.
Mở hai mắt ra, Nhung Khải Hoàn cau mày đứng dậy.
Chỉ chốc lát sau hắn đã tới một nơi trống trải trong nội viện, hai nắm đấm siết lại bày ra một tư thế, sau đó đánh ra một quyền.
Quyền phong lăng liệt và còn mang theo sát khí.
Một quyền này giống như thủy triều dâng lên không cách nào dừng.
Bất quá trên tay hắn bộ quyền pháp này hình như biến dị.
Quyền thuật hắn đánh ra bao hàm cả chân lý và tánh mạng.
Một phút đồng hồ sau, Nhung Khải Hoàn thu quyền. Hắn thở ra một hơi thật dài, trong đôi mắt hiện lên một tia kinh hỉ.
Hắn luyện quyền hơn mười năm, đối với bộ quyền pháp này đương nhiên là quen thuộc tới mức nhắm mắt cũng đánh được.
Nhưng mà trong mười năm đó, hắn chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như ngày hôm nay. Loại cảm giác vui vẻ này quả thực làm cho người ta trầm mê trong đó khó có thể tự kềm chế.
Nhìn nắm đấm của mình, trong lòng của hắn cực kỳ buồn bực.
Thiên phú tập võ của mình giỏi như vậy từ khi nào?
Tuy rằng kiến thức võ đạo của hắn ít tới mức thương cảm nhưng hắn vẫn có thể xác định, nếu như trước kia mình đánh quyền mà có khí thế này thì chân khí đã sớm ngưng tụ thành công.
Nhung Khải Hoàn nhíu mày lại, hắn ẩn ẩn cảm thấy biến hóa trên người mình tựa hồ có một loại quan hệ vi diệu để giải thích với Linh Thể.
Khoanh chân ngồi xuống, Nhung Khải Hoàn nhắm lại đôi mắt, ý niệm của hắn phóng thích ra.
Lúc này, hắn cách Linh Thể trong núi sâu rất xa nhau, dùng thực lực của bọn hắn thì căn bản là không thể nào cảm ứng. Nhưng mà trong nơi thần bí tối tăm có một loại ràng buộc không thể suy đoán để bọn họ cảm ứng tồn tại của nhau.
Lập tức thân thể Nhung Khải Hoàn kịch liệt run rẩy.
Ngay tại một khắc khi tinh thần ý niệm liên lạc với Linh Thể, đại lượng tin tức lập tức từ trong linh thể đổ ngược lại.
Một vài hình ảnh xuất hiện trong não vực của hắn.
Hắn phảng phất đã hóa thân thành Linh Thể, tu luyện Võ Đạo trong núi sâu.
Giờ khắc này, hắn là Linh Thể, Linh Thể cũng là hắn.
Trong núi sâu, hắn gặp rất nhiều nguy hiểm nhưng