Diệp Kiến Hạo ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Nhung Khải Hoàn, giờ mới hiểu được ý nghĩa đích thực của cái cúi đầu này.
Trên mặt lộ ra một tia chân thành vui vẻ, Diệp Kiến Hạo nói:
- Nhung công tử, ngươi có biết vì sao ta ngày ấy nguyện ý cứu đại ca ngươi không?
Nhung Khải Hoàn ngẩng đầu, nói:
- Tại hạ không biết.
Diệp Kiến Hạo ôn nhu nói:
- Ngày ấy, lúc ta nhìn thấy ngươi, liền bị thương thế trên người ngươi làm cho hoảng sợ. Khi đó chân khí linh lực của ngươi đã hoàn toàn tiêu hao hết, trên người vết thương khắp nơi, máu tươi giàn giụa.
Ánh mắt lại liếc nhìn tay phải của hắn, nói:
- Xương cốt trên người ngươi cũng vỡ vụn mấy chỗ, đặc biệt là xương tay, bị gãy ở giữa.
Y dừng lại một chút, tự đáy lòng thở dài, nói:
- Người bình thường nếu là bị thương nghiêm trọng như thế, sớm đã hôn mê bất tỉnh rồi. Thế nhưng, ngươi chẳng những kiên trì đi tới nơi đây, lại còn ôm thêm một người sống. Hắc hắc, nếu không tận mắt nhìn thấy, ngay cả ta cũng không thể tin được.
Nhung Khải Hoàn xấu hổ cười, nhớ tới bộ dạng chật vật lúc đó, đúng là không tốt lắm.
Diệp Kiến Hạo nhẹ giọng cười nói:
- Ngay cả khi bị thương thế như vậy, ngươi cũng muốn dựa vào một ngụm ý niệm này chèo chống đến cầu ta cứu người. Hắc hắc, nếu Diệp mỗ không ra tay, chẳng phải thật sự là lãnh huyết vô tình sao?
Nhung Khải Hoàn ngẩng đầu nhìn y, cảm kích nói:
- Diệp chấp sự, đối với ngài mà nói, điều này có lẽ chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng với ta thì mãi không quên được.
- Ngươi hẳn là quên không được.
Tên tiểu nhị chen lời nói:
- Đại ca ngươi trúng kịch độc. Vì để áp chế độc tố, Chấp sự đã vận dụng đặc quyền, lãng phí một viên linh đan cấp ba .....
"Hừ." Diệp Kiến Hạo đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang.
Tên tiểu nhị biến sắc, vội vàng lui ra, câm như hến, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Nhung Khải Hoàn vội vàng nói:
- Diệp chấp sự, đại ân của ngài không lời nào cảm tạ hết được.
Hắn từ trên người lấy ra một hộp lễ đưa tới, nói:
- Đây là một ít quà tặng nhỏ, kính xin Chấp sự nhận lấy.
Diệp Kiến Hạo kinh ngạc nhìn hắn, cũng không nhận, mà chỉ nói:
- Nhung công tử, xương của ngươi đã lành rồi sao?
Nhung Khải Hoàn liền giật mình. Hắn hoạt động tay một chút, nói:
- Đã không ngại rồi.
Diệp Kiến Hạo há miệng, trong lòng thầm than, thật sự là một tiểu tử may mắn.
Thương thế của Nhung Khải Hoàn là y tự mình kiểm tra, tuy nói không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mấy chỗ gãy xương trên người thật sự là nghiêm trọng. Hôm nay mới được năm ngày, hắn đã trở nên lành lặn, một điểm cũng nhìn không ra lúc trước chịu thương thế nghiêm trọng đến cỡ nào. Thật là khiến người chậc chậc kêu kỳ lạ.
Nhưng, y là chấp sự Đông Hoa Phẩm Bảo Đường, cũng là kiến thức rộng rãi.
Y biết rõ trên thế giới có rất nhiều linh dược có thần hiệu có thể trong mấy ngày ngắn ngủi làm cho thương thế người ta khỏi hẳn. Với quyền thế của Nhung gia, cho Tụ Linh Sĩ duy nhất hưởng thụ đãi ngộ như vậy cũng là có khả năng.
Chỉ là, làm như vậy không khỏi có chút quá lãng phí.
Phải biết rằng, loại đan dược này mỗi một viên đều là giá trị xa xỉ.
Nhung Khải Hoàn đem hộp lễ giơ cao khỏi đầu, im lặng nhìn đối phương.
Diệp Kiến Hạo chần chừ một chút rồi nhận lấy. Nhưng khi y mở hộp lễ ra, ánh mắt bỗng nhiên co rụt lại.
Bên trong hộp lễ có bốn tờ phù lục.
Nhãn lực của y inh như thế nào, lập tức nhìn ra được lai lịch của những phù lục này.
Bốn tờ Linh Thể Đấu Sĩ phù lục cấp một hạng nhất.
Nói thật, những thứ phù lục này mặc dù giá trị 200 linh tệ, nhưng y vẫn không để trong lòng. Với thân phận của y, động một chút là có thể quyết định hơn vạn, thậm chí là hơn mười vạn linh tệ. Lễ vật giá trị 200 linh tệ, căn bản không cách nào khiến cho y động dung.
Nhưng khi phần lễ vật này là từ tay một vị Tụ Linh Sĩ đưa ra, vậy thì hoàn toàn bất đồng.
Cẩn thận kiểm tra một chút, Diệp Kiến Hạo trầm giọng nói:
- Bốn tờ Linh Thể Đấu Sĩ phù lục cấp một hạng nhất này cùng với lúc trước ngươi bán cho bổn điếm đều là thủ pháp nhất mạch tương thừa. Đây là ngươi vừa mới chế tác sao?
Nhung Khải Hoàn rất nghiêm túc gật đầu, nói:
- Vâng.
Diệp Kiến Hạo ngẩng đầu, do dự một chút, nói:
- Nhung công tử, xin mời đi theo ta.
Hai người tiến nhập nội đường, đi tới một gian phòng yên tĩnh, trang nhã.
Diệp Kiến Hạo hai mắt sáng ngời nhìn hắn, nói:
- Nhung công tử, mỗi một lần ngươi chế tác phù lục, đều có thể đạt tới cấp một hạng nhất sao?
Nhung Khải Hoàn do dự một chút, vẫn là thành thành thật thật nói:
- Đúng vậy.
Nếu như không có sở cầu, hắn cũng không ngại giảm xuống một ít phẩm chất phù lục. Nhưng hôm nay hắn còn muốn hướng đối phương khẩn cầu một viên đan dược, tự nhiên không thể vì việc nhỏ mà để bên trên khi dễ.
Diệp Kiến Hạo chăm chú nhìn hắn, nửa ngày sau, nói:
- Tốt, bốn tờ phù lục Phẩm Bảo Đường thu lấy, 200 linh tệ một phù lục.
Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, vội vàng nói:
- Diệp chấp sự, ngài đã hiểu lầm. Đây là một phần tạ lễ cho ngài.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Đây chỉ là biểu đạt một chút tâm ý của tại hạ. Ngày sau, nếu ngài có gì phân công, chỉ cần Khải Hoàn đủ khả năng, tuyệt không chối từ.
Diệp Kiến Hạo cười to, nói:
- Nhung huynh đệ, hảo ý của ngươi ta nhận. Hắc hắc, nếu ngươi muốn báo đáp ta, như vậy ngày sau chế ra nhiều phù lục bán cho ta một ít cũng được.
Y cười ha hả nói:
- Ngươi bán ta càng nhiều phù lục, địa vị của ta tại Phẩm Bảo Đường lại càng vững chắc. Điều này, chính là báo đáp tốt nhất của ngươi đối với ta.
Bất tri bất giác, y đã tự nhiên mà sửa lại xưng hô. Hơn nữa kéo gần quan hệ lẫn nhau.
Nhung Khải Hoàn chớp mắt, rốt cục hỏi:
- Diệp chấp sự, phù lục bán cho ngài không có vấn đề, nhưng giá thu mua có phải cao quá không?
Giá thu mua và bán ra không ngờ lại tương đương lẫn nhau. Loại chuyện này Nhung Khải Hoàn chưa từng nghe nói qua. Dù hắn đối với buôn bán dốt đặc cán mai, cũng biết việc này tuyệt không hợp lý.
Diệp Kiến Hạo cười vài tiếng, nói:
- Nhung huynh đệ, ngươi khả năng không biết, cũng không phải tất cả mọi người có thể ở đây mua được vật phẩm Linh giả.
Nhung Khải Hoàn liền giật mình, cau mày. Đây là ý gì?
Diệp Kiến Hạo chỉnh sửa ống tay áo, nói:
- Phương diện làm ăn ngươi không cần để ý tới, nhưng ngươi hãy tin tưởng ta, chỉ cần ngươi nguyện ý đem phù lục bán cho ta, như vậy cho dù ta nâng giá thu mua lên một chút, cũng tuyệt đối không có chịu thiệt.
Nhung Khải Hoàn đầu ong lên. Nhưng từ vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, khẳng định y không có nói dối.
-Được