- Đại ca, đây là Hoàn Dung đan. Sử dụng viên thuốc này, một nửa uống, một nửa thoa ngoài da, có thể khiến cho dung mạo của huynh trở lại như cũ.
Nhung Khải Hoàn cầm đan dược trong tay đưa vào phòng ngủ. Hắn do dự một chút, rồi nói:
- Nhưng viên đan dược kia chỉ có thể làm cho khuôn mặt của huynh trở lại như cũ, nhưng lại không thể tiêu trừ tận gốc độc tố bên trong. Cho nên, màu đen trên da huynh vẫn không cách nào biến mất toàn bộ.
Nhung Khải Hoa nhận lấy đan dược. Giờ phút này, tay của y run lên nhè nhẹ.
Nghe xong lời đệ đệ, y trầm mặc một lát, rồi cười nói:
- Khải Hoàn, nam tử hán đại trượng phu, cũng không phải phụ nữ có chồng, để ý màu da làm chi.
Đây là lời trong lòng của y. Đối với một cường giả mà nói, bề ngoài chẳng qua chỉ là một bộ thân xác thối tha. Bọn họ cũng sẽ không để ý.
Nhưng hôm nay, khắp gương mặt của Nhung Khải Hoa đều là những bướu thịt. Đây cũng không phải là hủy dung nhan, mà là biến thành quái vật. Cho nên mới khiến ột người kiên cường như Nhung Khải Hoa không cách nào tiếp nhận.
Nhưng, chỉ cần loại trừ những bướu thịt này, bất luận dung mạo trở nên khó coi như thế nào, tối thiểu cũng là một người bình thường.
Nhung Khải Hoàn lằng lặng lui ra ngoài. Nhung Tài nói khẽ:
- Khải Hoàn, không thể tưởng tượng được con thật sự cầu được đan dược cấp ba.
Ánh mắt của ông không che dấu được sợ hãi lẫn vui mừng, nói:
- Hắc hắc, ta vốn có ý định bẩm báo lão gia, nhờ ông đi khẩn cầu tộc lão ra mặt. Khi đó trả giá cao thì có lẽ sẽ đạt được một viên Hoàn Dung đan.
Ông thở dài một tiếng, nói:
- Vị Diệp chấp sự kia coi trọng ngươi như thế, ngày sau nhất định phải báo đáp thật tốt.
Mỉm cười, Nhung Khải Hoàn nói:
- Tài gia gia, ơn tri ngộ của Diệp đại ca, con sẽ thời khắc ghi nhớ trong lòng.
Nhung Dực Hà mím môi, thấp giọng nói:
- Khải Hoàn, đa tạ con.
Nhung Khải Hoàn chưa mở miệng, Nhung Dực Dương đã lên tiếng:
- Đại ca, huynh còn cảm tạ tên nghịch tử này làm gì? Nếu không phải nó một mình trốn ra ngoài dẫn đến tai họa, Khải Hoa sao lại bị thương?
Nhung Dực Hà lắc đầu, nói:
- Tam đệ, chúng ta là người tu luyện, cho dù lúc này đây không gặp phải cường địch, sau này cũng sẽ gặp. Việc này không thể trách Khải Hoàn.
Ánh mắt của ông nhìn Nhung Khải Hoàn một cái, nói:
- Khải Hoàn, ngày sau khi con hành tẩu giang hồ, nhớ chú ý cẩn thận, không thể có chút chủ quan nào.
Nhung Khải Hoàn gật đầu, nói:
- Đại bá, lúc chúng con gặp địch, là vì bản thân thực lực chưa đủ. Nếu thực lực đầy đủ, tuyệt đối sẽ không gặp phải kết cục như vậy.
Nhung Dực Hà mỉm cười, nói:
- Biết rõ là tốt rồi, vậy sau này nên tu luyện thật giỏi.
- Vâng.
Nhung Khải Hoàn lên tiếng.
Nhung Tài và Nhung Dực Hà liếc mắt nhìn nhau, đều mỉm cười.
Kỳ thật, hai người bọn họ đã xem qua dấu vết ở chiến trường, trong nội tâm cũng phát hoảng. Hơn nữa, bọn họ làm sao cũng nghĩ không thông, huynh đệ Nhung Khải Hoàn thoát khốn như thế nào? Hơn nữa còn có thể đem đối phương một mẻ hốt gọn.
Nhưng hôm nay khi Nhung Khải Hoàn vừa tỉnh, Nhung Khải Hoa lại biến thành bộ dạng như vậy, bọn họ cho dù có thiên đại nghi vấn, cũng chỉ có thể giấu trong nội tâm.
"C-K-Í-T..T...T..."
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Nhung Khải Hoa cuối cùng từ trong phòng ngủ bước ra.
Mọi người tinh thần liền chấn động, lập tức quay đầu nhìn lại, sau đó, ai nấy cũng đều ngẩn ra.
Những bướu thịt đáng sợ trên mặt Nhung Khải Hoa đã toàn bộ biến mất, ngay cả ngũ quan cũng khôi phục bộ dáng vốn có. Thậm chí ngay cả một chút vết sẹo cũng không lưu lại.
Hoàn Dung đan chính là đan dược cấp ba, quả nhiên có được dược hiệu thần kỳ không gì so sánh nổi.
Nhưng chính như Nhung Khải Hoàn đã nói, da thịt Nhung Khải Hoa là một mảnh nâu đen chi sắc. Giống như con bệnh nguy kịch, gần đất xa trời, thiếu đi cổ khí tức bừng bừng sinh cơ của người trẻ tuổi.
-Đại, đại ca...
Nhung Khải Hoàn tiến lên một bước, mũi cay cay, ngay cả thanh âm cũng có chút nghẹn ngào.
Nhung Khải Hoa ngược lại lại mỉm cười, nói:
-Tên tiểu tử này, còn tính khóc nhè sao?
Y dùng lực vỗ một cái lên vai Nhung Khải Hoàn, sau đó nói:
- Tài gia gia, cha, Tam thúc, khiến mọi người lo lắng. Thực xin lỗi.
Nhung Dực Dương thở dài một tiếng, nói:
- Khải Hoa, ta mới cần phải hướng con nói lời xin lỗi.
Nhung Khải Hoa lắc đầu, nói:
- Tam thúc, thúc nói cái gì vậy? Khải Hoa gọi con là ca ca, nhưng người ca ca này lại không thể bảo vệ được đệ ấy. Thật sự là hổ thẹn.
Nhung Khải Hoàn trong nội tâm cảm thấy ấm áp, lớn tiếng nói:
- Đại ca, về sau, đệ sẽ bảo vệ huynh.
Nhung Khải Hoa khẽ giật mình, rồi cất tiếng cười to, nói:
- Được, nhưng huynh cũng không hy vọng được một tên gia hỏa khóc nhè bảo vệ.
Nhung Khải Hoàn mí mắt co rúm vài cái, hít sâu một hơi:
- Về sau, đệ sẽ không khóc nữa.
Nhung Khải Hoa gật đầu, nghiêm nghị nói:
-Đúng vậy, gia gia đã từng nói, đàn ông đổ máu không đổ lệ, nếu đệ muốn tiến xa hơn trong võ đạo, vậy thì hãy nhớ kỹ những lời này.
Nói đến đây, y như đột nhiên nhớ tới cái gì, nói:
- Nhưng đệ là một vị Linh Sĩ, cho dù ngẫu nhiên khóc mấy lần, cũng có thể tha thứ.
Nhung Khải Hoàn lúng túng, kêu lên:
- Đại ca...
Nhung Khải Hoa một lần nữa mỉm cười. Tiếng cười của y thật vui vẻ, cũng không có chút miễn cưỡng và trì trệ nào.
Nhung Tài và Nhung Dực Hà liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi gật đầu.
Đánh xong một trận chiến này, huynh đệ Nhung Khải Hoa đã trưởng thành hơn rất nhiều. Mặc dù Nhung Khải Hoa bị hủy dung, nhưng võ đạo chi tâm của y lại trở nên kiên cường không ít, đối với tu luyện ngày sau có chỗ tốt rất lớn.
Thời gian sinh tử có khủng bố rất lớn.
Nhưng nếu có thể lưu lạc một phen, hơn nữa còn sống trở về, tự nhiên cũng sẽ có đại thu hoạch.
Nhung Khải Hoa có thể không cần để ý diện mạo và làn da màu đen, nói rõ trong lòng của y ý niệm kiên định đã đạt đến một cảnh giới mới.
Kẻ này đã có được niềm tin cứng cỏi như thế, ngày sau tiền đồ sẽ là bất khả hạn lượng.
Nhung Dực Hà đột nhiên thò tay lấy ra một vật phẩm, là một viên cầu nho nhỏ, quay tròn chuyển động trên lòng bàn tay của ông.
-Khải Hoa, Khải Hoàn, khi chúng ta trở lại viện tử, Diệp Kiến Hạo chấp sự phái người đưa đến Linh khí.
Ông trầm giọng nói:
- Các con là như