Sinh Tử đài, ý nghĩa như tên, chính là quyết chiến sinh tử.
Bất kỳ một đệ tử nào của tông phái đều không tránh khỏi có ân oán, đổ bất như sơ (*), Kiếm tông tạo ra Sinh Tử đài này chính là để cho các đệ tử giải quyết những ân oán đó. Một khi nếu đệ tử nào đó có ân oán không thể dàn xếp thì có thể khiêu chiến đối phương, đương nhiên cảnh giới người khiêu chiến không thể cao hơn người bị khiêu chiến hai cấp bậc.
Dương Diệp vốn cũng không định khiêu chiến sinh tử đài này, nhưng thấy Đoàn Quân hạ sát thủ với hắn, hắn biết đối phương căn bản không định bỏ qua cho mình. Mà một khi đối phương động thủ tại đây, dù cho hắn thắng hay thua thì cũng sẽ bị thiệt.
Thua, không cần nói cũng biết, đối phương có thể sẽ hành hạ hắn đến chết; thắng, hắn không được bất cứ chỗ tốt nào, nhưng lại không thể giết đối phương, thậm chí làm bị thương đối phương thì hắn cũng gặp phiền phức, dù sao hắn bây giờ chỉ là một đệ tử tạp dịch. Chỉ có quyết chiến sinh tử đài, hắn và đối phương mới trở thành bình đẳng, hắn có thể giết đối phương!
“Ha ha…” Sau khi tỉnh hồn lại, Đoàn Quân liền cười to lên, chỉ vào Dương Diệp, trên mặt không dấu nổi vẻ khinh thường, nói: “Buồn cười chết mất, phế vật đệ nhất trong lịch sử lại khiêu chiến ta, sinh tử đài? Ngươi dựa vào gì thế? Dựa vào ngươi là phế vật đệ nhất hả?”
Đối với sự khinh thường của Đoàn Quân, Dương Diệp không thèm để ý chút nào, nói: “Kiếm tông quy định, người cảnh giới thấp khiêu chiến với người cảnh giới cao, người cảnh giới cao không thể cự tuyệt. Đương nhiên ngươi muốn cự tuyệt cũng được, có điều như thế thì sau này khắp Kiếm tông sẽ truyền tai nhau rằng Đoàn Quân ngươi ngay cả khiêu chiến của một đệ tử tạp dịch cũng không dám nhận!”
“Ta biết ngươi đang khiêu khích ta!” Đoàn Quân cười lạnh nói: “Có điều ta nhận khiêu chiến của ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi đâu, ta sẽ đập nát từng khối xương cốt khắp người ngươi ngay trên sinh tử đài trước mặt mọi người Kiếm tông, để cho mọi người biết phế vật chính là phế vật, dù cho ngươi trở thành huyền giả vẫn là phế vật!”
“Nói xong chưa? Nói xong thì gặp nhau trên sinh tử đài đi!” Dương Diệp bình thản liếc nhìn Đoàn Quân, sau đó xoay người đi lên sinh tử đài.
Thấy bộ dáng vân đạm phong khinh (**) của Dương Diệp, sát ý trong mắt của Đoàn Quân càng đậm, một tên phế vật còn ra vẻ cao nhân? Dương Diệp không chỉ chặt đứt tài lộ của gã, bây giờ còn tại chỗ khiêu chiến gã, một tên đệ tử tạp dịch khiêu chiến gã, chính là đang vũ nhục gã. “Ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!”
…
“Dương Diệp ước chiến đệ tử ngoại môn, quyết chiến trên sinh tử đài, đi, nhanh đi xem thôi!”
“Cái gì, ngươi không nghe nhầm chứ? Dương Diệp ước chiến đệ tử ngoại môn? Đầu ngươi bị cửa kẹp à?”
“Đầu ngươi mới bị cửa kẹp ấy, đầu cả nhà ngươi đều bị cửa kẹp, ngay lúc nãy, biểu ca của tạp chủng Đỗ Tu kia tìm Dương Diệp gây phiền toái, không ngờ Dương Diệp đã trở thành huyền giả, hơn nữa ngay tại chỗ khiêu chiến biểu ca của Đỗ Tu, lúc này bọn họ đã đi sinh tử đài rồi, nhanh đi thôi!”
“Dương Diệp đã là huyền giả rồi sao? Được, đi, đi cổ vũ cho Dương Diệp…”
Đệ tử ngoại môn phong.
“Cái gì? Đệ tử tạp dịch khiêu chiến đệ tử ngoại môn chúng ta? Chính là phế vật đệ nhất trong lịch sử kia sao? Ngươi có lầm không đấy? Cái tên phế vật đệ nhất trong lịch sử ngay cả huyền giả cũng không phải mà?”
“Ai biết, dù sao bọn họ đã đi sinh tử đài rồi, mau đi thôi, đi tới trễ thì đệ tử tạp dịch kia đã bị giết mất, không thể xem kịch hay được, ta đi thông báo cho những người khác đã.”
“Đệ tử tạp dịch khiêu chiến đệ tử ngoại môn chúng ta? Lại còn là sinh tử đài, thật là không biết tự lượng sức mình, đi, chúng ta đi xem đệ tử ngoại môn chúng ta dạy dỗ hắn ra sao.”
Chỉ trong chốc lát, chuyện Dương Diệp khiêu chiến đệ tử ngoại môn giống như ôn dịch lan truyền khắp Tạp Dịch phong và Ngoại môn đệ tử phong, mấy nghìn đệ tử tạp dịch và mấy trăm đệ tử ngoại môn đều chạy tới sinh tử đài xem.
…
Trên sinh tử đài, một lão nhân mặc trường bào màu xanh nhìn Dương Diệp và thanh y nam tử, có điều ánh mắt lão nhân đa phần đều rơi trên người Dương Diệp, lão nhân tên là Tào hỏa, là trưởng lão ngoại môn Kiếm tông, chưởng quản Chấp pháp đội ngoại môn. Trước kia lão cũng đã gặp rất nhiều trận quyết chiến sinh tử đài, thế nhưng đệ tử tạp dịch khiêu chiến đệ tử ngoại môn thì lão mới gặp lần đầu tiên.
Tào hỏa phất tay phải lên, hai viên Năng Lượng thạch bay tới bên Dương Diệp và Đoàn Quân, nói: “Sinh tử đài, không có quy tắc gì cả, mặc các ngươi dùng thủ đoạn gì cũng được! Để cho bắt đầu công bằng, bây giờ đều tự khôi phục đầy huyền khí trong cơ thể đi, sau đó bắt đầu.” Nói xong lão nhân thân hình khẽ động, bay qua một bên.
“Ngươi sẽ phải chết!” Đoàn Quân nhìn Dương Diệp, lạnh nhạt nói.
Dương Diệp không có đáp lại, đi tới bên kệ binh khí chọn lấy một thanh trường kiếm, trường kiếm dài chừng một thước năm, rộng hai ngón tay, do tinh thiết phổ thông bách luyện tạo thành, không phải là thứ gì tốt, thuộc về vũ khí không có phẩm giai.
“Thanh Phong kiếm, Tam phẩm Hoàng giai, chém sắt như chém bùn.” Trên tay Đoàn Quân xuất hiện một thanh trường kiếm, nhìn Dương Diệp nói: “Có điều ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi đâu, ta sẽ đánh gãy gân tay gân chân của ngươi, đập nát xương cốt trên người ngươi, sau đó phái người đưa ngươi về nhà, để cho cả nhà ngươi cùng nhau chịu đau khổ! Thế nào, ta nhân từ không hả?”
Tiện tay múa một đường kiếm, Dương Diệp bình thản nói: “Yên tâm, ta cũng sẽ nhân từ với ngươi!” Nói xong Dương Diệp ngồi xếp bằng, hấp thu linh khí trong Năng Lượng thạch.
Trong mắt Đoàn Quân thoáng hiện lên sát ý âm lãnh, sau đó cũng xếp bằng ngồi xuống hấp thu linh khí trong Năng Lượng thạch.
Lúc này tại một nơi nào đó dưới sinh tử đài, hơn trăm đệ tử ngoại môn nhìn Dương Diệp và thanh y nam tử trên đài, một người mặt dài quay qua nói với các đệ tử ngoại môn: “Giang Thu Thủy, Đoàn Quân là Bát phẩm huyền giả, cảnh giới tên tạp dịch kia thì ta không rõ, có điều ta đoán trong vòng mười chiêu Đoàn Quân sẽ lấy đầu của hắn.”
“Ta cược năm chiêu!” Nam tử gọi là Giang Thu Thủy nhìn nam tử mặt dài nói: “Hai mươi viên Năng Lượng thạch, cược không?”
“Ngươi khinh thường đệ tử tạp dịch kia như vậy sao?” Nam tử mặt dài cười nói.
“Vào tông được hai năm, đến bây giờ mới thành huyền giả, loại phế vật này xứng đáng được ta xem trọng sao?” Giang Thu Thủy khinh thường nói: “Sao hả, hai mươi viên, ta cá Đoàn Quân sẽ lấy đầu hắn trong vòng năm chiêu, dám không?”
“Gì mà không dám!” Nam tử mặt dài cười
to nói: “Đệ tử tạp dịch kia nếu dám khiêu chiến Đoàn Quân, vậy thì chắc chắn có chút bản lĩnh, ta không tin hắn sống không nổi qua mười chiêu, còn có ai cược không?”
“Ta cược năm chiêu!”
“Ta cược mười chiêu…”
“Ta cá đệ tử tạp dịch kia thắng, năm mươi viên Năng Lượng thạch!” Đúng lúc này một giọng nói có vẻ non nớt vang lên giữa sân.
Bọn đệ tử ngoại môn ngẩn ra, quay đầu nhìn lại thì thấy một tiểu cô nương khoảng 14, 15 tuổi đang cười híp mắt nhìn bọn họ. Tiểu cô nương mặc một chiếc váy hoa màu vàng, che dấu đi vóc người đã có chút trưởng thành, lông mi hình lá liễu, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đôi mắt linh động thỉnh thoảng chuyển động, lộ ra vẻ giảo hoạt.
Tiểu cô nương không phải ai khác chính là Bảo Nhi ở Phù phong, hôm nay nàng đến gặp riêng Dương Diệp nhưng không ngờ tới Dương Diệp lại đi đánh nhau với người khác. Càng không nghĩ tới những người trước mắt này lại đều khinh thường Dương Diệp, nàng biết rõ sự lợi hại của Dương Diệp, Dương Diệp là Ngũ hành huyền khí đấy!
Đám đệ tử ngoại môn thấy là một tiểu cô nương thì có chút kinh diễm, tuy rằng còn nhỏ thế nhưng tất cả mọi người có thể tưởng tượng được phong thái tuyệt thế của nàng sau khi lớn lên, trong mấy mấy tên còn lộ ra vẻ dâm uế.
Nhìn thấy ánh mắt đáng ghét của mấy người kia, Bảo Nhi hừ lạnh một tiếng, sau đó lấy một xấp phù lục từ trong túi ra đi tới trước mặt Giang Thu Thủy, nói: “Ta muốn đánh cuộc với các ngươi! Ta muốn cược tiểu tạp dịch kia thắng.”
Giang Thu Thủy khẽ giật mình, thế nhưng khi thấy xấp phù chỉ trên tay Bảo Nhi thì nhất thời ngây người, qua một lát mới phục hồi tinh thần lại, biểu tình vốn có chút cao ngạo lạnh lùng trở nên nhiệt tình, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi, ngươi là người Phù phong phải không?”
Lúc này đám đệ tử ngoại môn cũng phát hiện xấp phù chỉ trên tay Bảo Nhi, đó là phù lục a, chỉ có vị trí thập đại cường giả trên Ngoại Môn bảng mới có tư cách nhận phù lục! Ánh mắt mọi người trở nên có chút nóng bỏng.
Bảo Nhi hừ một tiếng nói: “Đúng thế, ta cược tên đệ tử tạp dịch thắng, các ngươi có cược không?” Nàng rất ghét những người này, không chỉ khinh thường tiểu tạp dịch, còn dùng ánh mắt đáng ghét nhìn nàng nữa, nàng phải thắng sạch hết tài nguyên tu luyện của bọn họ!
Cược tên đệ tử tạp dịch kia thắng?
Nghe thế đám đệ tử ngoại môn nhìn nhau, tiểu cô nương trước mắt này bị hỏng đầu à? Vậy mà lại đi cược đệ tử tạp dịch kia thắng, nên biết Đoàn Quân đã là Bát phẩm huyền giả, đệ tử tạp dịch kia tối đa cũng chỉ Tứ, Ngũ phẩm gì đó, có thể chiến thắng Đoàn Quân sao?
Nghĩ thế bọn họ lại nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam không che dấu nổi.
Ánh mắt Giang Thu Thủy lóe lên, sau đó nói: “Được, chúng ta có thể cược với ngươi, có điều cho ngươi cầm cái, bởi vì chúng ta đều cược đệ tử tạp dịch kia thua, thế nào hả?”
Bảo Nhi suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Được, các ngươi đặt đi, bao nhiêu ta cũng nhận!”
Nén kích động trong lòng xuống, Giang Thu Thủy tiếp tục nói: “Ngươi xem, chúng ta có vài trăm người, đây là con số không nhỏ đâu, nếu như ngươi thua thì…?”
Bảo Nhi đương nhiên biết ý của Giang Thu Thủy, lập tức nhướng mày, sau đó lại lấy trong túi ra một xấp phù lục, nói: “Đây, chỗ này có khoảng hai mươi cái phù lục, đều là trung phẩm, mỗi một tấm tương đương năm trăm viên Năng Lượng thạch, nếu như ta thua thì lấy cái này gán nợ được chứ?”
“Phù lục trung phẩm?”
Nhìn phù lục nơi tay Bảo Nhi, tròng mắt đám người này đã nóng lên không thèm che dấu chút nào cả. Mỗi một tấm phù lục trung phẩm cũng không phải cứ dùng năm trăm Năng Lượng thạch thì mua được, nếu như để cho bọn hắn bán thì bán một nghìn cũng không thành vấn đề!
Lần này không cần Giang Thu Thủy nói nữa, đám đệ tử ngoại môn vội vàng gật đầu đồng ý. Khó gặp được người coi tiền như rác để cho bọn hắn làm thịt, nếu như không làm thịt thì sẽ bị thiên khiển mất!
“Ta cược năm trăm Năng Lượng thạch!” Giang Thu Thủy đột nhiên nói: “Trên người chúng ta không mang nhiều Năng Lượng thạch, ngươi có thể ghi nợ lại, nếu như thua chúng ta nhất định sẽ đưa, chúng ta đều là đệ tử ngoại môn sẽ không lừa ngươi đâu!”
Nghe được Giang Thu Thủy nói, đám đệ tử tạp dịch sửng sốt, năm trăm Năng Lượng thạch không phải số nhỏ nha, nên biết bọn họ một tháng chỉ có thể nhận hai mươi viên Năng Lượng thạch, Giang Thu Thủy có nhiều như vậy không?
Đúng như đệ tử ngoại môn xung quanh nghĩ, Giang Thu Thủy không có năm trăm Năng Lượng thạch, thế nhưng gã cũng không sợ, bởi vì tên đệ tử tạp dịch kia có thể thắng không? Đáp án tất nhiên là tuyệt đối không thể!
Bảo Nhi nghĩ một lát rồi nói: “Cũng được, các ngươi cũng báo giá đi! Ta sẽ ghi nợ cho các ngươi!” Nàng không sợ những người này quỵt nợ, Kiếm tông còn chưa có người dám chiếm tiện nghi của nàng đâu!
“Ta thêm hai nghìn Năng Lượng thạch!” Thấy nàng đồng ý cho ghi nợ, Giang Thu Thủy lập tức tăng thêm hai nghìn Năng Lượng thạch, không làm thịt cái người xem tiền như cỏ rác này thì gã sẽ không tha thứ cho chính mình.
Thấy Bảo Nhi đồng ý cho ghi nợ, đám đệ tử còn lại cũng xôn xao lên, sau đó lập tức hét giá.
“Ta cũng cược một nghìn Năng Lượng thạch!”
“Ta tám trăm!”
“Ta hai nghìn…”
Nhìn thấy mọi người tăng giá, Bảo Nhi cười đến mắt híp cả lên, sau đó vội vã cầm bút ghi lại tiền đặt cược của bọn họ lại. Đối với nàng mà nói, Dương Diệp có thể thắng là tốt nhất, mà thua thì cũng không sao cả, dù sao những phù lục này không những Phù phong có rất nhiều, mà chính nàng cũng có thể tự chế tạo được.
***
(*) đổ bất như sơ: đắp đập không bằng khơi thông, lấy từ tích Đại vũ trị thủy
(**) vân đạm phong khinh: điềm nhiên như mây gió