Lúc này dương trần thân pháp từ từ chậm lại, hắn nhìn ngó xung quanh không thấy ai mới nhẹ thở ra.
sau đó bình tĩnh nói “ đời đúng lên voi xuống chó , mới hôm qua còn cuờng đại nay đã bị ruợt đuổi a ”
“ một con sâu kiến chưa đủ thành đạo mà năm lần bảy lượt hướng ta gây thị phi ! nếu đã không muốn sống nữa , ta đưa ngươi siêu thoát luân hồi ”
nghĩ đến ngay cả con kiến cũng uy hiếp được mắt hắn trở nên lạnh xuống hai con ngươi đen nhánh thâm thuý nhìn vô cảm ánh mắt này như muốn làm không gian bị nứt ra , khiến ai nhìn vào cũng sợ vỡ mật mà chết.
một lúc sau mắt hắn trở lại bình thường hắn nỉ non nói.
“ ai , lại không khống chế được tâm tính , may là bình tĩnh kịp ”
một câu nói đầy bình tĩnh nhưng lại khiến người khác nghe mà sợ run ngài làm ơn tâm tính tốt giúp ta a nếu ngài nổi điên thì ai chịu nổi ngài lửa giận nếu để những lão quái vật trên thượng giới nghe được sợ là bọn trực tiếp chạy đi trốn ngay không dám quay lại nhìn , mẹ nó người không khống chế được cảm xúc thì cũng thôi đi mà đằng này người giết khắp cửu giới không ai làm gì được a may mà hắn tỉnh sớm nếu không giờ thuợng giới không còn một ai , đến nay bọn hắn vẫn còn lưu lại bóng ma sợ hãi trực tiếp ngủ say.
nhìn cái này hai tên đang bất tỉnh dưới đất hắn lười đi đánh thức bọn họ , nên chạy về phòng yên tĩnh đánh một giấc là xong.
“ chuyện này đã xong nên về thôi ! hôm nay khá mệt mỏi a , tranh thủ vài ngày nghỉ ngơi cho đã ”
hắn đang định rời đi nhưng khi quay lưng lại thì thấy lúc này một thân ảnh thiếu nữ đang cười nhẹ nhàng ngăn cái này con đường hắn đi về.
“ sư huynh còn nhớ cái này tiểu muội ?! ” nàng giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng truyền vào tai dương trần.
“ tiểu sư ... à không ... cô nương , ngươi biết ta sao ?
dương trần bị cái này tiểu cô nương chặn đường nhất thời giật mình , không phải yêu tinh hôm qua a mẹ nó lại tình huống gì đây.
không lẽ nàng nhận ra hắn chữa bệnh cho nàng sau đó nguyện lấy thân báo đáp.
không được ca thế nhưng lại không thích tiểu la lỵ.
mà ca không thể nào đợi ngươi lớn được , vô vọng a.
“ làm sao ? ngươi không nhận ra ta ” hi linh cười tủm tỉm nhìn về phía dương trần hỏi.
“ cô nương , ngươi nhận lầm người rồi a ! ta cái này tạp dịch thân phận làm sao dám quen biết cô nương xinh đẹp đây ” dương trần bộ dáng khó hiểu nói ra , trong lòng thầm mắng yêu tinh.
đừng dụ ca , ca thế nhưng lại không ngu mà thừa nhận đâu , có đánh chết cũng không thừa nhận.
hắn nhất thời lúng túng , trong lòng hận bản thân chạy nơi nào không chạy , lại chạy vào cái này động yêu tinh a.
hi linh nhìn về phía thiếu niên thân ảnh , nhẹ nhàng cười động lòng người sau đó thân ảnh nhỏ bé đáng yêu chậm rãi tiến đến gần hắn , thanh âm trong trẻo ngọt ngào nói khẽ vào tai hắn.
“ sư huynh ngươi thế nhưng hôm qua làm gì tiểu muội đây ?! định qua cầu rút ván ”
ực .. ực ! ” bị cái này hơi nóng lẫn hương thơm của hi linh truyền vào khiến hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt , rợn hết cả tóc gáy , tóc dựng đứng cả lên.
đại tỷ làm ơn tha cho ta