Dương trần lúc này đã về đến phòng của mình cơm nước đầy đủ xong hắn định đánh một giấc dài thì nghe tiếng gõ cửa trong lòng nghi hoặc , giờ này ai còn không ngủ lại đi quấy rối người khác.
hắn thở nhẹ một hơi sau đó đi ra mở cửa .
“ sư huynh chúng ta lại gặp mặt ” hi linh cái này thân thể nhỏ bé đáng yêu , nàng cười tủm tỉm nhìn về phía dương trần đang một mặt mộng bức.
“ ặc .. ” dương trần giật nảy mình , cái này tiểu cô nương làn sao lại biết hắn chỗ ở , hắn nhớ trước khi chạy đã quan sát kĩ không ai bám theo đuôi nha cái này có trá “ ngươi thế nào tìm đến ta chỗ ở ? ”
“ là cái này hai huynh đệ của ngươi nói ! ” hi linh khuôn mặt ngây thơ mỉm cười nói.
“ phụt .. ! ” dương trần xém tí nữa phun ra máu trong lòng chửi rủa lôi mười tám đời tổ tông hai tên huynh đệ đầu óc não tàn ra chửi một lần , hắn nhìn cái này tiểu cô nương , sau đó lách nhẹ người sang bên nói “ ngươi vào đi đừng đứng ra đấy làm gì ? ”
tiểu nãi nãi ngươi đứng đấy mà lỡ gặp tên nào đi ngang qua coi như nồi này hắn cõng hơi lớn.
“ nha .. ” hi linh kinh ngạc , tốt , vị sư huynh này thế mà tính tự giác cao , không cần đợi nàng mở miệng.
tại trong căn phòng dương trần xung quanh ngăn nắp gọn gàng hắn là người sạch sẽ , trên cái bàn gỗ này chất chồng một đống sách cũ kĩ với một chiếc đèn dầu thô sơ.
khi hi linh bước vào cái này căn phòng này cũng kinh ngạc , cái này vị sư huynh căn phòng sạch sẽ ngăn nắp còn có cái này hương thơm không khác gì nữ nhân căn phòng.
“ ngươi căn phòng tựa hồ giống nữ nhân ?! ” hi linh nét mặt quái dị liếc về phía dương trần nhìn tới nhìn lui thân ảnh hắn sau đó nghi ngờ hỏi “ ngươi không phải nữ nhân cải trang thành nam nhân a ”
“ không , ta là ngươi thích sạch sẽ , đừng hiểu lầm ca ” dương trần khẳng định một cái , sau đó chậm rãi tiến đến giường đặt mông ngồi xuống , đợi khi tiểu cô nương này đồng dạng cũng ngồi xuống liếc nhìn nàng mở miệng hỏi “ nói đi ! tìm ta có việc gì ? ”
“ có !” hi linh thẳng thắn trả lời nhìn về phía hắn tựa cười nhưng không phải cười “ sư huynh ! thế nhưng nguơi trộm ta linh dược , lại không có lời nào giải thích với với tiểu muội sao ? ”
“ ta không có ! ” dương trần ủy khuất bộ dáng phản bác lại ngay trên mặt hắn nghiêm túc có đánh chết ta cũng không nhận , trong lòng gào thét thôi xong chủ nợ đến đòi rồi.
“ ngươi có ! ” hi linh liếc mắt nhìn cái này thiếu niên khuôn mặt uỷ khuất như bị chụp mũ oan một dạng , trong lòng nàng thở dài vị sư huynh này có chút vô sỉ.
“ ta không có .... ”
“ ngươi có ....”
“ ta không có..... ”
“ ngươi có ... ”
“.....”
...
“ là ta làm , ta chỉ mượn dùng vài ngày a ” dương trần đành chịu thua , ta nhịn a , ai bảo ngươi là nữ nhân ta không chấp nhặt với ngươi.
“ ngươi ... không biết xấu hổ sao ?” hi linh tức giận trừng đôi mắt đẹp của mình , có ai mượn đồ như ngươi ? nếu ta không tới đây chắc ngươi cũng làm như không có gì xảy ra , nàng cười nhẹ nói tiếp.
“ thế sư huynh tính khi nào trả cho ta ? ”
“ ta khi nào có sẽ trả lại ngươi ngay ” dương trần nhíu mày suy nghĩ sau đó vỗ ngực trịnh trọng nói ra ta có ngu mới trả ngươi a , sau vài ngày ca chạy ngay thách ngươi tìm được.
“ ngươi làm tạp dịch thì lấy gì trả cho ta ? không phải đợi ta rời khỏi , sau đó ngươi chạy a ” hi linh kinh ngạc nhìn thiếu niên nối dối không chớp mắt này , nàng còn tưởng hắn tìm lý do nào đó đáng tin một chút.
bất quá nàng cũng không dài dòng đôi co với hắn nàng hỏi thẳng chuyện ngày hôm qua.
“ sư huynh nguơi hôm qua đánh ta bất tỉnh , sau đó làm gì ? ”
phù !!
đúng như thế a !!
vị sư muội này tìm ta chỉ để hỏi việc này a , hắn còn tưởng đâu tông môn này nghèo đến mức có vài cây linh dược mà làm như thế náo lớn.
dương trần nhìn khuôn mặt đáng yêu của hi linh đang chờ đợi hắn trả lời ,trầm ngâm suy nghĩ một lúc sau đó nhìn tới nhìn lui thận trọng ghé sát vào tai của nàng nói nhỏ “ hôm qua ca làm việc hết sức cao cả a ! cùng ngươi hưởng cái này nhân sinh khoái lạc sự tình , sau đó cùng nhau đi đến đầu bạc răng long , yên tâm ca bảo đảm lúc đấy chỉ có hai chúng ta ”
hi linh nghe những lời vô sỉ đáng xấu hổ này nhịn không được khuôn mặt ửng đỏ hơi thở gấp gáp một dạng , nhìn về phía dương trần ánh mắt như giết người , nàng lạnh nhạt gắn từng chữ nói “ sư huynh ngươi muốn chết như thế nào bộ dáng ? ”
keng !
nàng rút thanh kiếm bên cạnh ra tốc độ rất nhanh đặt phía dương trần tiểu thí cổ chỉ cần hắn không giải thích đàng hoàng thì cái này lưỡi kiếm sắc bén sẽ cho hắn ợ ra rắm
ta thao !
dương trần giật nảy mình nhìn về phía lưỡi kiếm sắc bén xong lại nhìn về tiểu cô nuơng ánh mắt giết nguời hắn nhịn không được mồ hôi tuôn ra như mưa trong lòng chửi rủa ta chỉ đùa chút thôi đừng có làm ta sợ , hắn khoát tay vội vàng nói : “ tiểu sư muội bình tĩnh a ca chỉ đùa ngươi thôi , hôm qua ta trộm xong đi ngang qua nghe ngươi đánh đàn một lúc , sau đó nhìn ngươi có bệnh nên đánh bất tỉnh ngươi để chữa ! ”
hi linh nhàn nhạt liếc hắn một cái nhìn tên này thái độ tựa hồ không thành thật tí nào khiến nàng cũng hoài nghi , sau đó thở nhẹ một cái cất thanh kiếm vào nhẹ nhàng nói ra .
“ ngươi biết ta bệnh gì sao ? nếu ngươi chữa được ta bệnh tại sao còn làm tạp dịch ”
nàng ánh mắt mờ mịt nhìn về phía duơng trần trong lòng cũng không khỏi nghi ngờ , phải biết nàng căn bệnh rất khó chữa hầu như phụ thân nàng mời toàn bộ y sư mảnh đại lục này kết quả đều như nhau không thể nào chữa được.
thế mà nhìn vị sư huynh trông dáng vẻ tựa như thiếu niên một dạng lại có thể chữa nàng căn bệnh dằn vặt từ nhỏ đến bây giờ, chính bản thân nàng cũng nghi ngờ.
nếu cái này truyền ra ngoài sợ những lão y sư kia cũng kinh ngạc thậm chí hướng vị sư huynh phía sau hạ thủ , đơn giản danh dự bọn hắn không thể bị vị sư huynh này hạ thấp.
“ không ! ta chỉ biết chữa một số bệnh nhỏ nhặt nên không thích hợp làm y sư ” dương trần đạm mạc nói ra , hắn nói rất đúng , hắn chỉ chữa được một số bệnh người khác không chữa được nên cái này nghề y sư không thích hợp với hắn mà những căn bệnh này toàn hiếm lắm mới gặp một lần
thế còn làm cái rắm , trừ khi hắn rảnh đến mức tìm khắp nơi người để chữa.
“ ngươi căn bệnh thuộc về một loại khó gặp trăm ức người mới có một lần , một loại bệnh tên gọi thể chất ! ” dương trần nói tiếp
“ thể chất ? ta trước giờ chưa nghe qua cũng chưa từng ai nói gì về cái này bệnh ” hi linh kinh ngạc hỏi tiếp , bệnh này tựa hồ có chút gì đó khiến nàng máu trong cơ thể sôi trào khi nhắc đến .
“ đúng như thế , trước giờ chưa có ai ... nói đúng hơn là khắp thiên hạ này chưa có ai mắc phải căn bệnh này ! ngươi là trường hợp hiếm thấy, căn bệnh này đến từ tiên giới phía trên mà ngươi mắc căn bệnh này cũng là nguyên nhân lão tổ ngươi từng đi ngang qua nơi này ! còn ta chữa được cho ngươi bệnh là lão tổ ta cũng đến từ tiên giới nên ta có biết một chút ” dương trần gật đầu nói thẳng nếu không để nàng hỏi liên tục khiến hắn đau đầu nhảy sông mà tự vẫn.
“ cái gì ! là tiên giới địa phương kia ” hi linh giật mình tí nữa là nhịn không được hô lên , may bản năng nàng kiềm chế được tâm tính nếu để ngươi khác nghe được sẽ không biết hậu quả gì xảy ra với nàng , thậm chí cả tông môn của nàng cũng không thể thoát khỏi diệt tông.
đơn giản cái này tiên giới là từ cấm kỵ !
nàng từng đọc qua sách , từ rất lâu trước kia nếu một người đạt đến cảnh giới kiếm đế sẽ được những tiên giới nguời này dẫn dắt phi thăng đắc đạo thành tiên.
nhưng không hiểu sao đến bây giờ không ai đạt đến cảnh giới này nữa , mà tựa hồ những tiên giới người này cũng bật vô âm tín ... cứ thế tiên giới bị lãng quên còn vì sao từ đó cấm kỵ nàng cũng không thấy nhắc đến mà phụ thân nàng cũng không biết.
“ ngươi bình tĩnh đi , nữ nhân phải có một tí hiền lành thục nữ a nếu cứ như thế không ai dám cưới ngươi làm thê tử đâu ... ách ca xin lỗi ” dương trần nhìn cái này tiểu cô nương bộ dáng kinh ngạc nhịn không được khuyên , ca mặc dù không thích ngươi nhưng là nữ nhân phải hiền lành tính cách thế mới có người thích
trong lòng cũng thở dài không hiểu sao hắn lại tốt bụng như thế.
khi hắn trang một cái bức xong quay sang nhìn cái này tiểu cô nương đang cười tủm tỉm nhìn lại hắn nhịn không được rùng mình một cái , vội vàng xin lỗi ngay.
“ sư huynh tại sao trong cơ thể ta có cái này tiểu vật trắng ... ” hi linh nhìn hắn vô sỉ bộ dáng thành ra quen thuộc nên cũng không đôi co với hắn , nàng nhẹ nhàng cười hỏi
“ ngươi nói cái tiểu vật trắng trong cơ thể a ” dương trần khi nghe nàng hỏi trong đầu tựa