Thượng giới
từ rất xa xưa, khi nhân tộc còn là một tộc cực kì nhỏ bé , một thiếu niên thiên tài, bước ra thế giới tu chân đầy lãnh khốc, hắn một đường quét ngang một thời đại , thành tựu đỉnh cao, nhưng tiếc thay hắn không dẫn dắt nhân tộc thống trị vạn tộc khác mà hắn lại đi làm một người thủ mộ...
...
...
tại trong một bãi sân trống hoang vu tuyết phủ dày đặc, gió tuyết se lạnh thổi vù vù, thời tiết âm u đầy mây, một thiếu nữ tóc trắng đồng dạng như tuyết đang ngồi tại cành cây phía trên cổ thụ, ánh mắt nàng long lanh trong suốt không tí gợn sóng nhìn về phía trên trời mây đen kia như đang suy nghĩ gì.
mặc cho tuyết rơi nhưng không chạm đến nàng mảy may dù chỉ một hạt tuyết, nàng diện mạo không tính tuyệt sắc khuynh nước khuynh thành, nhưng khí chất nàng lại thần bí không thể tưởng được. những bông tuyết thổi tung mái tóc dài của nàng lượn vòng qua bên tai, sau đó bay về phương xa.
chợt!
bên cạnh nàng hư không đang vặn vẹo, một thiếu niên áo bào trắng dần hiện ra, hắn chậm đưa mắt nhìn về phía nàng một cái, sau đó từ trong giới chỉ lấy ra một tấm đồng dạng áo bào trắng, khoác lên vai nàng, hắn khẽ nói.
“ thật xin lỗi nàng, để nàng vất vả rồi ”
thiếu nữ vẫn không nhúc nhích , nàng ánh mắt vẫn nhìn phía trên kia, cũng không trả lời lại thanh niên áo trắng.
“ ai ” thở dài một tiếng, thiếu niên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, hắn khẽ nắm tay lạnh buốt của thiếu nữ, sau đó tựa vào vai nàng, cũng im lặng nguớc nhìn lên trời ngắm phong cảnh.
tại khoảnh khắc cánh tay của hắn nắm lấy, thân thể thiếu nữ đột nhiên khẽ run, nàng dời ánh mắt sang nhìn hắn một lúc,sau đó lại từ từ buông lỏng ôm lấy hắn eo, nàng nhắm lại đôi mắt tận hưởng ấm áp từ cơ thể thiếu niên truyền đến. trong trời đất một mảng tuyết trắng, bên tai chỉ có tiếng gió tuyết thét gào, phong cảnh như mộng, lại tràn đầy hữu tình này.
“ ta phải đi rồi! ” không biết thời gian trôi bao lâu, mặt trời cũng dần lặn như sắp tối một dạng, thiếu niên khẽ nhúc nhích , khiến bên cạnh hắn thiếu nữ bất ngờ trong ngủ say tỉnh lại.
nàng ánh mắt bình tĩnh, nhẹ nhàng đứng lên, nhìn về phía hắn một lúc sau, nhẹ cắn đôi môi nhỏ nhắn thật chặt hỏi “ ngươi không đi, không được ? ”
giọng nói rất nhẹ nhàng êm tai, du dương theo gió, nhưng trong lời của nói nàng có một tí oán trách.
“ không được, tạo hoá chi môn sắp giáng thế, thiên hạ tất sẽ đại lọan, những lão cự đầu kia thoát khỏi thiên đạo cưỡng chế, lúc đấy là dấu chấm hết cho bách tộc , nhân tộc của chúng ta lại rất yếu so với tộc khác, chỉ sợ không chống cự được bao lâu, diệt tộc là điều không tránh khỏi ” thiếu niên này quả quyết lắc đầu, hắn nhìn về phía bầu trời đầy mây kia thở dài một cái.
khi nghe được hắn trả lời, thiếu nữ có chút thất vọng, trong mắt hiện lên một vệt buồn, bất quá rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nàng nói “ ta ở đây chờ ngươi trở về, dù tuế nguyệt trôi qua bao lâu đi nữa”
“ đa tạ nàng, lần này đi không biết khi nào trở lại, thậm chí ta không biết còn mệnh để trở về hay không, trong tương lai, nếu ta không còn tại thế gian này, chỉ hy vọng nàng sống được hạnh phúc, dù bất kể là ai...” hắn chưa nói hết câu, thiếu nữ bàn tay nhẹ nhàng đặt tại cửa miệng, nàng trên mặt có chút oán trách, mắt đã đỏ như muốn rơi lệ, miệng nàng có chút cay đắng.
“ ngươi đừng nói như thế được không ? ta tin tưởng ngươi sẽ khải hoàn trở về, nam nhân của ta từ trước đến giờ đều như thế, không bao giờ thất bại ” nói đến đây nàng có chút rơi lệ, cố nén nước mắt rơi, nàng tiếp tục nói
“ hứa với ta ... hứa với ta đi, ngươi sẽ trở lại phải không ? ”
dù cố nén đi nước mắt, nhưng không hiểu sao lệ rơi không dứt, thân thể gầy yếu của nàng liên tục run mạnh.
trong mắt thiếu niên hiện thoáng lên vẻ phức tạp thở nhẹ một hơi, hắn chậm rãi ôm nàng vào trong ngực. đồng dạng tay quẹt đi hàng nước mắt hắn khẽ nói
ta hứa!
thiếu nữ trong lòng như buông bỏ gánh nặng, nàng nhìn lên thiếu niên nở nụ cười nhu hoà , nàng nhuớng thân thể nhỏ bé đặt lên môi hắn một vệt hồng bóng lờ mờ, sau đó ôm thật chặt hắn, giống như chỉ cần nàng buông ra, hắn sẽ biến mất khỏi nàng mãi mãi một dạng.
“ ta phải đi rồi, sau khi cuộc chiến kết thúc, ta sẽ trở về bên cạnh nàng, ta dương trần hứa là làm được ” dương trần buông nhẹ thiếu nữ ra, vỗ vai cho nàng một cái trấn an.
“ ừm. ” nàng gật đầu một cái.
“ ta yêu giang sơn này, ta yêu nhân tộc” dương trần
nói đến đây đặt lên trán nàng một nụ hôn, thiếu nữ nhắm mắt lại tận huởng, đến khi nàng mở mắt ra trông thấy bóng người bên cạnh đã không còn.trước mắt là tuyết vụn như sương bay múa đầy trời, trong gió tuyết dường như vẫn còn một chút hơi ấm nhàn nhạt ở lại bên mình.
thiếu nữ nở nụ cười tràn đầy ngọt ngào, trong lòng nàng hạnh phúc không kể xiết, trong tâm nàng luôn như thế hạnh phúc, có lẽ nàng là người hạnh phúc nhất thế gian này. tại câu cuối cùng của hắn trước khi rời đi, để trái tim nàng thổn thức không kể xiết a.
ta yêu giang sơn này, ta yêu nhân tộc!
vì có nàng!
thời gian dần trôi qua chàng trai đã thành một nam tử đứng trên đỉnh thiên lập địa hắn khi quay về lại đón nàng nhưng rất tiếc nàng đã đi. nàng đã đi rất nhẹ nhàng bình thản.
nam tử ấy trở lại chỉ còn một căn nhà gỗ hiu quạnh , cảnh còn nhưng người đâu, hắn tìm khắp nơi nhưng chỉ còn một ngôi mộ đầy cỏ xanh phủ kín.
đến cuối cuộc đời, khi thọ nguyên sắp hết nàng chỉ cô độc một mình, vẫn cứ đứng ở đấy chờ nam nhân của mình chở về.
hắn chỉ thở dài một cái. vẫn lẵng lặng đứng đấy thủ hộ ngôi mộ không biết vạn năm tháng, có lẽ trước khi đi y đã biết được cuộc chia ly này, số phận đã an