Đinh Bộ Lĩnh không nói một lời, mắt chuyển động một vòng bao quát cả tràng, cẩn thận xem xét, bọn chúng có tổng cộng mười hai người áo đen, đa phần Tam Đẳng Chi, tên cầm loan đao vừa nói chuyện đạt Ngũ Đẳng Chi, có vẻ là thủ lĩnh trong đám, nắm đấm siết chặt, bất ngờ phản công nhanh chóng tên trước mắt.
Tên sơn tặc áo đen trước mắt mặc dù cùng cảnh giới Tam Đẳng Chi với Đinh Bộ Lĩnh, bất quá cơ sở thua kém hơn hẳn, dẫn đến lực lượng không cân đối, nó phản xạ kịp thời đưa loan đao chống đỡ, bất quá hổ khẩu vẫn vỡ nát, loan đao rời tay thành một đường vòng cung phóng ra sau, nắm bắt cơ hội, Đinh Bộ Lĩnh thả người, một đấm cực mạnh vào mặt nó, ngựa dưới thân “hí” một tiếng dài, không có người áo đen bên trên, nó mất tự chủ vùng vẫy.
“Im lặng” Đinh Bộ Lĩnh trừng mắt nhìn nó, con ngựa bỗng chốc như bị điện giật, câm lặng hoàn toàn, nó phóng bước tiến tới những tên sơn tặc áo đen còn lại, bọn chúng sau chấn kinh, cũng vác loan đao phóng ngựa về phía nó.
Trong đấy, một tên dùng trường thương, bất ngờ có vũ khí tầm xa, Đinh Bộ Lĩnh kém chút thất thủ bị thương, may mắn chỉ bị rách một góc áo, nó cẩn thận nhìn người áo đen, lùi một vài bước, tránh khỏi khoảng cách bị một đám người quần ẩu, liệu pháp trước mắt, đánh lẻ từng tên, mới mang lại hiệu quả tốt nhất.
“Muốn chết” Tên sơn tặc thủ lĩnh Ngũ Đẳng Chi cảnh, nhảy một thoắt khỏi yên ngựa, vung loan đao như tuyết chém xuống, chợt một bàn tay như được đúc bằng đại địa hiện diện, như thể muốn nắm chặt thanh loan đao, nó khinh thường nhìn Trịnh Đông Lân nói ra.
Tên sơn tặc thủ lĩnh sau đó, trợn to mắt không tin được, thanh loan đao trong tay nó như đâm sâu vào đại địa, chật cứng, bị kìm kẹp, không cách nào dứt ra được, trong đan điền một luồng chân khí truyền vào loan đao, khiến nó run rẩy dữ dội.
Trịnh Đông Lân thủ chưởng lúc này mới buông ra, liếc mắt nhìn sơn tặc thủ lĩnh, biết đối phương đã vận dụng chân khí, không khinh thường, nó thủ chưởng đổi thành hình móng rồng, trong tay áo truyền ra từng đợt âm thanh chói tai.
“Muốn chết là ngươi” Trịnh Đông Lân nhe răng, thủ chưởng oanh động phóng xuất, trong chốc lát, nó như muốn hóa vuốt rồng thật sự.
“Kiến Long Tại Điền”.
“Hừ” Thủ lĩnh sơn tặc, đao thế biến đổi, ánh đao trắng như tuyết, từ một phân ba, ba phân sáu, sáu đường đao chém vào cự chưởng màu vàng.
“Ầm” Thủ lĩnh sơn tặc loan đao hơi run, nhíu mày, đối phương không hiểu sao, chưởng lực quá lợi hại, Khoái Đao của nó đều không thể làm gì, thậm chí có phần thua thiệt, nhìn xem thằng bé đó, nó không có vẻ gì mất sức, đôi mắt còn tỏ ra hứng thú mãnh liệt, chợt cảm thấy trong lòng bị sỉ nhục lớn lao, nó đỏ cả mắt, loan đao sức mạnh tăng thêm vài phần.
Trịnh Đông Lân, kinh ngạc, sức mạnh và tốc độ của đối phương lại tăng thêm vài lần, không lẽ trước đó biểu hiện của hắn chỉ là cố ý tạo ra, nhằm để ta đắc thắng mắc mưu, ánh mắt âm trầm, xem ra tên này cực kỳ nham hiểm, thủ lĩnh sơn tặc nếu lúc này biết suy nghĩ của nó, chắc chắn tức ói máu, ‘nham hiểm cái rắm, rõ ràng là ta đã tung hết sức, ngươi mới mạnh không hợp thói thường’.
“Thiếu niên, ta thấy ngươi trẻ tuổi, tiền đồ to lớn, lần này chúng ta xem như không đánh không quen biết thế nào, ngươi theo Tân Minh Trại chúng ta, về tới trại, đại đương gia sẽ dốc lòng dạy dỗ ngươi trở thành đại cao thủ” Thủ lĩnh sơn tặc thấy Trịnh Đông Lân mãnh lực dồi dào, biết đánh lâu không địch lại, thay đổi kế sách mở miệng.
“Ác tặc, ta không giết ngươi, những người đã khuất không cách nào an giấc” Trịnh Đông Lân nói, nó mới thèm khinh thường cái gì đại đương gia, có hệ thống nơi tay, công pháp, đan dược, đủ loại đều có, đại đương gia có được công pháp vàng sao.
“Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, lũ tụi bây mau chóng tiêu diệt thằng nhóc bên kia, lũ ăn hại” Thủ lĩnh sơn tặc tức giận gầm thét, loan đao xoay chuyển, lóe ra tia quang mang chói mắt.
Tia sáng chói mắt như có tính toán, chiếu vào mắt Trịnh Đông Lân, nó không đề phòng, bất ngờ trúng chiêu, không khỏi nhắm mắt, mặc dù chỉ trong một chớp mắt, nhưng với cao thủ giao chiêu, một khắc không đề phòng, chính là đòi mạng, thủ lĩnh sơn tặc nghĩ thầm, người trẻ tuổi thì vẫn là người trẻ tuổi, thiên tư có cao, tâm trí lại non nớt, cũng dễ dàng chết trẻ.
“Không xong” Trịnh Đông Lân hoảng hốt, bên trong cơ thể 60 huyệt vị cùng tỏa ra nhiệt lượng, một vòng chân khí màu vàng đất xuất hiện bên ngoài cơ thể, loan đao một chém vào trên người, “keng keng” vài tiếng, như chém vào sắt thép, loan đao bị phản lực ngược lại, đứt gãy làm đôi.
“Cái gì ?” Thủ lĩnh sơn tặc kinh sợ, quả quyết bỏ đao chạy trốn, thằng nhóc trước mắt, bản lĩnh như yêu quái, nó bắt đầu sợ sệt, không muốn tiếp tục chiến đấu, sợ rằng sẽ bỏ mạng.
“Được lắm, Đông Lân” Bên kia Đinh Bộ Lĩnh vẫn chú ý tình hình, thấy vậy đại hỉ, người khó khăn nhào lộn tránh thoát các tên áo đen còn lại vây công.
“Liên Hoàn Tam Cước Pháp” Đinh Bộ Lĩnh ra khỏi vòng vây, quyền biến thành cước, người như gió lốc, cước cước nát đầu ba tên sơn tặc, Trịnh Đông Lân bên kia, gặp Đinh Bộ Lĩnh sơ hiển thần uy, liền không chịu thua kém, người như lưu tinh, một chưởng phá phách đại phóng.
“Song Long Thu Thủy” Cự chưởng màu vàng như thần tác, chỉ trúng một nửa người thủ lĩnh sơn tặc, do trong tức thì nó kịp né tránh, một nửa chưởng còn lại dư lực rơi lún hãm đất đai, bụi mù tung tóe.
Thủ lĩnh sơn tặc miệng phun máu tươi, cảm giác một nửa người lục phủ ngũ tạng đã vỡ nát, nó ánh mắt căm hận nhìn Trịnh Đông Lân, chính là thằng nhóc này đả thương nó.
Trịnh Đông Lân thấy thủ lĩnh sơn tặc mất khả năng kháng cự, bỏ qua bên kia giúp Đinh Bộ Lĩnh, thủ chưởng liên tục phóng xuất, sơn tặc mất mạng như cỏ rơm, kém một tên sơn tặc bị toàn bộ giết chết thì dị biến xảy ra.
“Dừng lại” Người mặc áo đen, tóc búi cao đi tới, không ai khác chính là Tô Đông Lưu, người đã cho Trịnh Đông Lân ‘Vân Loan Ti’ lệnh, nó vẻ mặt nghiêm trọng đạp bước.
Bất quá cự chưởng đã xuất không cách nào thu hồi, tên sơn tặc còn lại nháy mắt sẽ chết, nhường Trịnh Đông Lân không đoán được, Tô Đông Lưu nhanh tới mức, người như hóa thành tàn ảnh, đến khi xuất hiện, thanh kiếm