Mặc dù đang là mùa đông nhưng lúc này Hạ Điềm cảm thấy cả người nóng hừng hực, đặc biệt lòng bàn tay đang đặt trên ngực Lạc Thần càng như đặt trên than. Cô hoảng hốt giật tay về, đầu cúi thật thấp, nói chuyện cũng lắp bắp:
“A-a-anh… đây l-là tỏ tình sao?”
Lạc Thần buồn cười trước phản ứng ngượng ngùng của thiếu nữ, một tay vòng qua eo cô, nhẹ kéo cô vào lòng.
“Đúng vậy. Tôi thích em.”
Bị nam nhân ôm vào ngực, ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh, đỉnh đầu Hạ Điềm kém chút thì bốc khói. Ngại quá ngại quá, cũng không phải lần đầu được người ta tỏ tình nhưng sao bây giờ lại khiến đầu óc cô rối tung thế này…
Người nào đó bởi vì hoang mang tột độ mà tạm thời mất đi khả năng ngôn ngữ. Lạc Thần cũng không gấp, cằm đặt trên đỉnh đầu của cô, đem cô ôm gọn trong lòng. Lần cuối bọn họ tiếp xúc thân mật thế này cũng đã hơn một tháng rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể công khai chạm vào cô, anh thật sự có chút khó kiềm chế.
Lạc Thần khẽ hắng giọng, cười nói:
“Em có biết im lặng tức là đồng ý không?”
Hạ Điềm ngẩng đầu lên, vốn còn định mở miệng nói một chút tiếng lòng, nào ngờ chưa kịp phát ra âm thanh thì mùi hương nam tính đã tràn ngập khứu giác, môi mềm bị người nào đó chặn ngang.
Nam nhân cúi đầu hôn cô thật nhanh, mặc dù chỉ là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước sau đó tách ra, nhưng cũng đủ để cô á khẩu.
Hạ Điềm không thể tin nổi trừng mắt nhìn anh:
“Anh… ưm...”
Môi lần thứ hai bị chặn lại, lần này còn dùng răng khẽ cắn, Hạ Điềm cứng đờ người.
“Tôi…”
Nam nhân thấy cô mở miệng, lại cúi đầu chạm vào môi cô một cái, dường như chỉ cần cô dám nói chuyện, anh sẽ lập tức hôn cô vậy.
Nội tâm của cô lúc bấy giờ: “...”
Lạc Thần đưa tay giữ gáy Hạ Điềm, một tháng này kiềm chế quá đủ, giọt nước tràn ly, cảm xúc giống như một ngọn lửa to bị gió thổi bùng lên.
Anh cũng mặc kệ cô muốn nói cái gì, hôn trước rồi tính.
Nam nhân nhẹ nhàng hôn cô, sau đó nhân lúc cô đang còn trong trạng thái bị động mà tấn công sâu vào, quấn lấy lưỡi cô trêu đùa.
Cả người Hạ Điềm mềm nhũn tựa vào cánh tay của anh, hoàn toàn không phản kháng được. Nhưng mà rõ ràng lần này cô còn chưa mở miệng mà, sao lại hôn nữa rồi?
Môi mỏng của Lạc Thần dán chặt lấy cánh môi của Hạ Điềm, lưỡi còn lướt qua vết cắn vừa rồi anh để lại, trêu cô cả người nóng lên.
Hạ Điềm bị anh nhiệt tình quấn lấy như vậy, cảm giác sắp không xong rồi, cả tinh thần lẫn thân thể đều phản ứng kịch liệt dưới sự điêu luyện của anh, chỉ có thể nhân lúc anh dừng hôn mà thở gấp một chút, mặt mày ửng hồng.
Lạc Thần làm chuyện xấu thành công, sung sướng hôn một cái lên gò má trắng mềm của cô, sau đó ở bên tai cô thì thầm:
“Bà xã, chỗ này không tiện, chúng ta về nhà lại tiếp tục.”
Thiếu nữ kịp phản ứng lại, lập tức muốn đẩy anh ra:
“Ai… ai là bà xã của anh? Còn nữa, về nhà tiếp tục là tiếp tục chuyện gì chứ?”
Người da mặt mỏng như Hạ Điềm thật sự không dám nghĩ tới…
“Em đoán xem là chuyện gì?” Lạc Thần phát huy da mặt dày của mình, trở tay bế xốc cô lên.
“A! Khoan đã… anh làm gì thế?”
Hạ Điềm bị ôm ngang, tay không tự chủ được vòng qua cổ anh. Rốt cuộc nam nhân này bị gì? Chẳng lẽ bữa cơm vừa rồi có bỏ