Sở Dương suy nghĩ một lúc, phát hiện bản thân thật tồi tệ, chính hắn cũng lôi kéo Hạ Điềm vào mớ rắc rối của riêng mình, vậy lấy tư cách gì chất vấn Lạc Thần đây?
Một tháng này, hắn cố gắng giúp đỡ Hạ Điềm, trở thành thầy của cô, từ mỗi động tác cử chỉ, lời ăn tiếng nói cần có khi trở thành một minh tinh, đều là tự thân hắn dạy bảo, chỉnh sửa giúp cô. Mỗi ngày tiếp xúc nhiều như vậy, nói không có gì kì lạ phát sinh thì ai tin? Chính hắn cũng không tin.
Hắn vốn nghĩ Lạc Thần sẽ không nghiêm túc, sẽ không động lòng với Hạ Điềm, vì phía sau cậu ta là cả một Lạc gia to lớn đầy nguyên tắc, ràng buộc. Nhưng vừa rồi khi thấy thái độ khác thường của hai người, hắn mới biết bản thân nghĩ quá đơn giản.
Sở Dương thở ra một hơi mệt mỏi:
“Lạc Thần, nói cho tôi biết, cậu có thật lòng với Hạ Điềm không?”
Người sau chậm rãi gật đầu:
“Là thật lòng. Tôi muốn bảo vệ cô ấy."
Sở Dương nghe vậy nới lỏng tay, buông cổ áo Lạc Thần ra, quay đầu nhìn về phía cửa phòng Hạ Điềm, đột nhiên nói:
“Lạc Thần, chắc cậu đã biết, tôi cũng giống cậu. Tôi cảm thấy Hạ Điềm là một cô gái tốt, cô ấy biết nỗ lực, biết phấn đấu, lúc cần dịu dàng sẽ dịu dàng, lúc cần mạnh mẽ thì mạnh mẽ, ân cần, chu đáo, hơn nữa cũng rất hiểu chuyện. Cho nên… tôi rất thích cô ấy.”
Lạc Thần đứng ở bên cạnh im lặng lắng nghe, mặc dù trên khuôn mặt tuấn mỹ không thể hiện chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng cũng không yên bình như bề ngoài. Bọn họ là bạn tốt nhiều năm rồi, có thể gọi là tri kỉ của nhau, thậm chí công ty cũng do cả hai chia nhau điều hành, chưa từng xảy ra tranh chấp. Không ngờ lần đầu tiên đối nghịch với nhau, lại là vì một cô gái.
Lúc này, Sở Dương đột nhiên vò tóc, có chút cười khổ nói:
“Dù là bạn gái của cậu hay bạn gái của tôi thì Hạ Điềm đều gặp nguy hiểm, chi bằng để cô ấy ở lại bên cạnh cậu đi. Dù sao tôi cũng là người đến sau, tôi bỏ cuộc là được.”
Hắn cười, vờ như việc buông tay này rất dễ dàng, vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng ánh mắt lại không cam lòng, rõ ràng chỉ đang miễn cưỡng bản thân.
Lạc Thần đưa tay vỗ vai bạn tốt, thấp giọng an ủi:
“Phải, cậu bỏ cuộc đi, dù sao cô ấy cũng không thích cậu.”
Nghe xong, Sở Dương dơ mặt ra, đây rốt cuộc là đang an ủi hay đang xát muối vào trái tim bị tổn thương của hắn vậy? Tình bạn của chúng ta cũng chỉ đến đây thôi sao? Thật muốn đạp vào bản mặt đẹp trai của Lạc Thần một cái, giẫm chết cậu ta, chỉ là hắn cố gắng kiềm chế sự xúc động, nghiêm túc hỏi:
"Chắc cậu đã tỏ tình rồi? Hạ Điềm nói thế nào? Cô ấy đồng ý sao?"
Người nào đó che miệng ho khẽ:
“Khụ, tỏ tình rồi, nhưng chưa có câu trả lời…”
Nếu Hạ Điềm có ở đây, cô chắc chắn sẽ nói: "Người ta chưa kịp hé miệng anh đã hôn tới tấp, chẳng khác gì chim sẻ mổ sâu, còn trả lời thế nào?"
Sở Dương thì hơi ngạc nhiên, chưa có câu trả lời? Vậy vết tích trên môi của Hạ Điềm là chuyện gì? Chẳng lẽ tên này tự biên tự diễn, dùng vũ lực cưỡng hôn cô ấy? Sở Dương đột nhiên sực tỉnh, nói:
“Tôi rút lại lời vừa rồi, bỏ cuộc cái gì, Lạc Thần, chúng ta cạnh tranh công bằng đi.”
Trình độ lật mặt này đúng là quỷ thần cũng theo không kịp, Lạc Thần nhếch lông mày nhìn cậu bạn của mình:
“Được, cạnh tranh công bằng. Trước hết, đây là nhà tôi, ngày mai cậu có thể cuốn