Hạ Điềm mỗi ngày đều phải luyện tập đến ướt mồ hôi, mệt mỏi rã rời, lại trở về nhà chăm chồng chăm con.
Lạc Thần nhìn cô như vậy, có chút hối hận vì đã đồng ý để cô trở lại giới giải trí! Anh nhịn không được muốn để cô nghỉ ngơi, cô lại quyết liệt từ chối. Cô rất cố chấp! Cứng đầu!
Mẹ Hạ lắc đầu ý bảo Lạc Thần đừng khuyên nữa, bà cười bảo:
“Từ nhỏ nó đã vậy rồi, một khi đã làm gì thì phải dùng hết sức, phải làm tốt hết mình, con đừng cản làm gì. Trông nó mệt, nhưng con không thấy nó rất vui vẻ sao?”
Đúng vậy, quá trình luyện tập này rất mệt mỏi, nhưng Hạ Điềm vui vẻ vì có thể làm gì đó. Cô chán ngấy việc lúc nào cũng ở nhà đi qua đi lại, được người chăm lo tận miếng ăn giấc ngủ, đó không phải phong cách của cô!
Đừng hỏi vì sao nhiều động tác khó cô có thể hoàn thành tốt được, bên cạnh cô không phải có một vị vệ sĩ siêu cấp sao?
Trình Tiêu từ nhỏ đã được huấn luyện kỹ càng, thân thủ hơn xa Hạ Điềm, đánh nhau tốt, vừa dẻo dai vừa có kinh nghiệm.
Hạ Điềm đi theo Trình Tiêu học tập, tất nhiên tiến bộ thần tốc.
Bộ phim này có thể nói là một bước ngoặc to lớn trong đời cô, cô tin chắc chỉ cần ra rạp, cô có thể tự hào mình là một diễn viên thực thụ rồi.
Vai diễn trước kia thiên về cảm xúc, còn vai diễn lần này khó ở chỗ khuôn mặt phải đủ lạnh lùng mà không bị “đơ”. Vậy nên, ở nhà cô ngồi trước gương luyện tập, buổi tối lại lôi Lạc Thần ra giúp cô mài giũa. Có thể nói, Hạ Điềm đã tận dụng hết mọi điều kiện để giúp mình tiến bộ!
Có lúc cô rất muốn đem Lạc Thần ra luyện động tác quăng ngã, nhưng anh nhất quyết không chịu, còn ra vẻ có chút sợ mà nói:
“Xương của anh không tốt như em nghĩ đâu, em quăng anh như vậy, anh sẽ chết thật đấy.”
Lạc Thần đi đến bên cạnh nôi của con gái, ngồi ở nơi đó sờ vào gò má mịn màng hồng hào của con bé, làm như không phát hiện ra vợ mình.
Hạ Điềm nhún vai, bất đắc dĩ lại phải đi làm phiền Trình Tiêu một chút.
Tháng này con gái nhỏ của bọn họ ngày càng hoạt bát, đã biết lật người qua lại rồi, cho nên thú vui duy nhất của Lạc Thần lúc ở nhà là lật úp người con bé, sau đó chọc cho con bé lăn qua chỗ mình. Động tác này đối với Y Y có chút khó khăn, nhưng mỗi lần làm được, con bé đều cười khanh khách rất đáng yêu, Lạc Thần cũng thấy bản thân có thành tựu hơn.
Nhìn hai bố con ngốc nghếch bọn họ, Hạ Điềm cảm thấy trong lòng thật dễ chịu. Cô đột nhiên nghĩ tới một câu nói của