Đi kèm với độ nổi tiếng của bộ phim, độ hot của các diễn viên đều tăng đột biến.
Khi poster và trailer tung ra, danh tiếng của Hạ Điềm tăng vù vù, chễm chệ nằm trong top 10 nhân vật được tìm kiếm nhiều nhất. Điều này khiến cô có được nhiều fan hơn, nhưng không tránh khỏi những lời chê bai chửi rủa.
Ý kiến trái chiều càng ngày càng nhiều, nhưng người trong đoàn phim vốn đã quen với những thứ này, bọn họ còn cố tình kích động fan, để độ bàn tán về bộ phim được lan rộng ra, hết thảy đều là chiêu trò của giới giải trí cả.
Mấy ngày sau đó, trên mạng đột nhiên có tin tức lớn. Một cô gái tên M.A vì chê bai Hạ Điềm mà bị fan của Hạ Điềm dùng bạo lực mạng, bị chửi rủa nặng nề, thóa mạ không thương tiếc dẫn đến tự tử, chỉ là tự tử không thành, được người phát hiện cùng với tâm thư trong nhà tắm. Chuyện này đối với nhiều người thì chẳng to tát gì, nhưng với Hạ Điềm, thậm chí cả đoàn phim, là một tin vô cùng xấu.
Lạc Thần nhíu mày, đầu ngón trỏ nhẹ nhàng gõ trên bàn, nói:
“Có người muốn kéo Hạ Điềm xuống nước, cậu nghĩ là ai?”
“Không biết, tôi đang bận, cậu tự xử lý đi.”
Sở Dương đáp vội rồi ngồi vắt chân nghỉ ngơi trên sofa, lúc này trong phòng làm việc cũng chỉ có hai người bọn họ.
Nghĩ một lúc, Lạc Thần quyết định gọi Tô Ngữ đến để nói chuyện. Tuy Tô Ngữ không phải là người trong giới, nhưng cô nàng này có thiên phú về mặt miệng lưỡi, chửi nhau ở trên mạng lấy một địch một trăm cũng không thành vấn đề gì, lập luận chặt chẽ gọn gàng, câu cú ngắn gọn súc tích, bằng chứng đầy đủ xác thực, rất đáng tin.
Lạc Thần gọi thẳng qua cho Tô Ngữ, giải thích sơ bộ rồi nói:
“Cô đến đây một chút được không, chúng ta nói rõ hơn? Tôi sẽ cho người đi đón cô.”
Tô Ngữ cười hì hì đáp:
[À, vậy anh bảo Sở Dương đến đón tôi nha.]
“Sở Dương?” Lạc Thần hỏi lại.
Nghe đến tên mình, Sở Dương cũng ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thần, ý hỏi kêu hắn làm gì. Nhưng chỉ thấy tên kia lắc đầu rồi nói:
“Tôi biết rồi, cô gửi địa chỉ qua đây.”
[Tôi đang ở bên ngoài mua sắm, đợi chút. Ha ha.] Tô Ngữ cười càng to, sau đó mới tắt máy.
Sở Dương ở bên cạnh không nghe được đoạn đối thoại, nhưng có thể cảm giác mình vừa bị bạn tốt bán đi, hắn còn chưa kịp mở miệng từ chối, Lạc Thần đã trịnh trọng lên tiếng:
“Có chuyện hệ trọng cần cậu đi làm đây.”
“Không, tôi đang bận, tôi nói là tôi đang bận mà!”