Hạ Điềm lái xe về nhà, mới bước vào cửa liền được bố mẹ nhiệt liệt chào đón. Thấy cháu gái ngủ ngon lành, bố Hạ nhanh tay nhanh chân ôm cháu lên rồi mang vào trong phòng.
Không thấy em trai ra đón mình, Hạ Điềm nhíu mày hỏi:
“Mẹ, Hạ Mạc đâu?”
“Nó bảo sợ con đói bụng nên ra siêu thị mua ít đồ rồi.”
Hạ Điềm không cho là đúng.
“Mẹ, nửa đêm rồi mà đói gì nữa, nó đi một mình ra ngoài mẹ không lo hả?”
Nghe Hạ Điềm nói, mẹ Hạ mới giật mình bảo:
“Siêu thị ở ngay cạnh nhà mà… Đúng rồi, nó đi rất lâu rồi, sao chưa về nữa? Để mẹ gọi cho nó!”
Âm thanh tít tít vang lên liên tục, lại không có người bắt máy. Mẹ Hạ sợ hãi vội gọi chồng ra, Hạ Điềm và Tô Ngữ cũng có chút hoảng.
Tô Ngữ nghĩ tới cái tính đanh đá của thằng bé kia, đau đầu hỏi:
“Có khi nào nó đi tìm Lạc Thần không vậy…”
Mới nói tới đó, cả nhà im lặng nhìn nhau.
“Có thể lắm.” Mẹ Hạ bất đắc dĩ mở miệng.
Bố Hạ cũng đỡ trán:
“Thằng ranh này!”
“Nếu thằng bé đi tìm Lạc Thần thì còn đỡ, con chỉ sợ ban đêm mà ra ngoài thì không hay lắm…”
Hạ Điềm bó tay với thằng em của mình, vội vàng cầm điện thoại gọi cho Lạc Thần. Mặc dù cô không muốn nói chuyện với anh ta chút nào, nhưng xuất phát từ việc lo lắng cho em trai, cô phải làm vậy.
[Chuyện gì?]
Âm giọng vẫn lạnh lùng như thế, Hạ Điềm cố gắng bình tĩnh hỏi:
“Tôi chỉ muốn hỏi, Hạ Mạc có ở chỗ anh không?”
Lạc Thần đưa tay sờ lên khóe môi của mình, nhìn vết máu đỏ tươi còn chưa kịp khô, nhàn nhạt đáp:
“Có, vừa đi rồi.”
[Cảm ơn.]
Hạ Điềm nói xong tắt máy, khẽ thở phào một hơi. Cả nhà nghe được thằng bé hiện tại không gặp nguy hiểm gì, chỉ là đi tìm Lạc Thần thì tâm cũng thoáng buông lỏng một chút. Cơ mà… chưa đầy một tiếng sau, bọn họ tiếp tục bị đả kích mạnh.
Không biết Hạ Mạc đi làm cái gì, lúc trở về trên trán xuất hiện một vết bầm tím, hỏi cũng chẳng chịu nói rõ, chỉ ậm ờ đáp:
“Thì con ra ngoài không cẩn thận té ngã thôi.”
Hạ Điềm đưa tay sờ tóc của thằng bé, hỏi:
“Nói thật đi, có phải em đi đánh nhau với Lạc Thần không?”
“Xì, ai lại làm trò trẻ con như thế?”
Hạ Mạc vừa nói vừa quay mặt sang một bên, ghét bỏ hất tay cô ra.
Hạ Điềm thấy thái độ né tránh của thằng bé liền bật cười:
“Em chứ ai nữa? Lại đây, chị đi luộc trứng gà lăn cho.”
Thiếu niên đưa mắt nhìn chị gái, thấy nụ cười của cô thì bĩu môi nói:
“Chị đừng có cười nữa, trông khó coi quá đi mất.”
Nụ cười trên môi Hạ Điềm cứng lại, thay vào đó là khuôn mặt không cảm xúc. Cô không nghĩ việc mình gượng cười có thể xấu xí đến mức đấy, còn bị