Hạ Điềm trở về nhà xong thì tâm trạng cũng ổn định hơn, có bố mẹ và bạn tốt ở bên, còn có một cậu em luôn lo lắng cho cô, sao cô có thể trưng ra khuôn mặt u ám cho bọn họ nhìn được chứ?
Cô sắp xếp lại một chút quần áo, sau đó để Y Y cho mẹ Hạ chăm sóc rồi quay trở lại biệt thự của Lạc Thần để lấy những thứ khác.
Nhìn căn biệt thự nhỏ xinh mà cô đã từng ở suốt hơn một năm trời, trái tim Hạ Điềm lặng lẽ nhói lên. Có lẽ đối với mọi người, chừng ấy thời gian cũng chẳng thấm vào đâu, nhưng nơi này cất giấu vô số kỷ niệm của cô và người đàn ông kia…
Đến hiện tại cô vẫn còn không tin được mình đã kết hôn, sinh con và thậm chí là chuẩn bị ly hôn.
Nói đến ly hôn, Hạ Điềm thở ra một hơi rồi vững bước đi vào trong.
Nơi này vẫn còn nhận diện khuôn mặt của cô, dấu vân tay cũng chưa xóa, hẳn là Lạc Thần biết cô sẽ đến lấy các vật dụng khác.
Hạ Điềm vốn đang rất thoải mái đi vào, nghĩ Lạc Thần đã đi làm rồi, nào ngờ vừa đặt chân vào trong sảnh, liền nhìn thấy người mà cô không muốn thấy.
Lạc Thần ngồi trong bếp, đang lười biếng ăn sáng, trên tay còn băng một vòng băng trắng.
Nghe tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu lên, mái tóc có chút rối, thần sắc cũng không được tốt lắm.
Hạ Điềm thấy vết thương trên tay và trên môi của anh ta, lặng lẽ ở trong lòng mắng: “Đáng đời!”
Trong đầu hiện lên hình ảnh Hạ Mạc đấm Lạc Thần, Hạ Điềm sung sướng nở nụ cười, sau đó quay đầu đi vào phòng mình.
Khóe môi Lạc Thần hơi nâng lên, muốn nói gì đó với cô, nhưng Hạ Điềm không hề chú ý đến, thậm chí bước vào nhà anh mà còn không thèm chào hỏi.
Những thứ cần thiết nhất cô đều gom lại, đồ dùng linh tinh thì ném sang một bên. Làm xong hết thảy, Hạ Điềm mới tìm Lạc Thần hỏi chuyện ly hôn.
“Anh chuẩn bị xong thì gửi giấy tới nhà tôi, hoặc gọi tôi tới ký cũng được.”
Lạc Thần bình thường cũng không phải loại người kiệm lời, nhưng trước vẻ mặt thản nhiên của cô, anh chỉ có thể phát ra một tiếng “ừm” khe khẽ.
Hai người nói với nhau chỉ một câu duy nhất, sau đó Hạ Điềm ôm đồ rời đi. Lần này cô mang rất nhiều thứ linh tinh, trọng lượng không hề nhẹ, cho nên quá trình hơi vất vả.
Nhìn cô đi ra đi vào bận rộn đến toát mồ hôi, Lạc Thần nhịn không được mà đứng lên, đột nhiên tiến tới ôm thùng đồ trong tay cô.
“Anh làm gì vậy?” Hạ Điềm lập tức giật lại.
“Tôi giúp cô.”
“Không cần!”
Thấy Hạ Điềm từ chối, anh hơi nhíu mày nhìn cô, dường như lại nhìn thấy dáng vẻ của cô những ngày trước, vẫn quật cường và cố chấp, thích tự lực cánh sinh. Mỗi lần anh muốn giúp đỡ cô đều phải dỗ ngon dỗ ngọt!
Lạc