Động tác nhẹ nhàng của Lạc Thần khiến cơ thể Hạ Điềm run rẩy vì sợ, cô biết anh muốn làm gì!
“Lạc Thần, anh bình tĩnh lại đã. Chúng ta không phải nói rõ sẽ ly hôn sao? Hiện tại anh cũng rất chán ghét tôi mà!”
Cô cố gắng khiến anh thoát ra khỏi sự điên cuồng đang xâm chiếm tâm trí anh, nhưng lại không nghĩ tới, việc cô nhắc đến hai từ ly hôn càng kích thích anh.
Lạc Thần cười nhẹ một tiếng, ngón tay vuốt ve gò má xinh đẹp của cô, cúi đầu ở bên tai cô thì thầm:
“Nói cho cô biết một tin xấu, tôi, đột nhiên không muốn ly hôn nữa.”
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào bên tai cô, nhồn nhột khó chịu, Hạ Điềm nghiêng đầu sang một bên, muốn tránh thoát khỏi sự dụ hoặc khó diễn tả thành lời này.
“Anh không muốn ly hôn nữa cũng được, anh đứng lên trước đi đã. Chúng ta đang ở công ty đó!”
“A, cảm ơn đã nhắc nhở tôi, rằng chúng ta đang ở công ty. Nơi này cách âm đặc biệt tốt.”
Lạc Thần một tay đè chặt cô, tay còn lại kéo cà vạt xuống, trong giọng nói mang theo chút tà ác.
Anh ta kéo cà vạt xuống làm gì? Hạ Điềm có dự cảm rất xấu, cực kỳ xấu! Trong lúc cô tìm cách giãy ra khỏi tay anh, Lạc Thần bóp chặt cằm cô, siết mạnh một cái rồi nói:
“Bởi vì em không nghe lời, tôi phải trừng phạt em.”
Hốc mắt Hạ Điềm cay xè, cô đột nhiên rất muốn khóc vì bị anh nhục mạ như vậy. Trước đây anh chưa từng đối xử với cô kiểu này!
“Không, anh bình tĩnh lại đi, cầu xin anh, coi như tôi cầu xin anh!”
Giọng của cô trở nên run rẩy đầy yếu ớt, khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất trong người Lạc Thần. Anh đem tay cô đè xuống sàn, dùng cà vạt của chính mình quấn lên tay cô, muốn đem cô khóa chặt.
Quá trình này diễn ra một cách rất bạo lực, Hạ Điềm vừa muốn hất tay không để cho anh cột lại, Lạc Thần liền cúi đầu cắn lên cổ cô một cái thật mạnh.
“A! Anh là chó sao? Buông tay!”
Cô biết hiện tại không tìm cách thoát ra, thì sẽ rất thảm, đây là cơ hội duy nhất của cô, trước khi Lạc Thần hoàn toàn trói được cô lại!
Mặc kệ cơn đau nhức trên cổ, Hạ Điềm vẫn ra sức giãy dụa, quần áo hai người xộc xệch không ra hình dáng gì nữa.
Nam nữ trên cơ bản quá khác biệt, Hạ Điềm cố gắng thế nào cũng không có kết quả tốt. Lạc Thần dùng sức kiềm chặt cô, đem hai tay của cô cột chặt, sau đó cưỡng ép ôm cô đến bên cạnh làm việc.
Hạ Điềm nằm trên sàn nhà, nhìn chân bàn dày nặng kia, trong lòng lạnh ngắt.
Như cô dự đoán, Lạc Thần đem tay cô cột chặt vào chân bàn làm việc, thậm chí ngay cả dây sạc điện thoại cũng bị anh kéo ra làm vật dụng để trói cô.
Hạ Điềm thật sự tuyệt vọng, nước mắt không ngừng chảy xuống, tiếng nức nở nhỏ bé của cô kéo lại một chút lý trí cho Lạc Thần.
Anh nhìn cổ tay bị siết đỏ bừng của cô, đau lòng đưa tay vuốt ve lấy.
“Anh không cần phải tỏ vẻ thương tiếc! Cầm thú! Cút ra!” Cô căm tức nhìn anh, dùng chân muốn đá anh ra.
Lạc Thần bắt lấy một chân của Hạ Điềm, cưỡng ép chen vào giữa hai chân cô, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đang không ngừng mắng chửi của cô.
Nụ hôn của anh lúc này vô cùng cuồng bạo, môi mỏng không ngừng gặm cắn cô. Phía sau gáy bị giữ chặt, Hạ Điềm chỉ có thể phản kháng bằng cách ngậm chặt môi, để mặc cho anh hôn lên mặt mình.
Từng cái hôn ấm áp rơi xuống trên trán, mũi, môi và gò má mịn màng của cô.
Quanh