Hạ Điềm vừa đau vừa tủi nhục, trong lòng, hình ảnh ấm áp mà Lạc Thần từng gây dựng như vỡ nát thành từng mảnh nhỏ. Không được tin tưởng, cũng không được tôn trọng, đây là mối quan hệ gì vậy chứ? Vợ chồng? Hay cho hai chữ vợ chồng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lạc Thần mới buông tha cho cô. Lúc này, tay chân cô đều mềm đến mức không tự mình di chuyển được.
Anh giúp cô xử lý sạch sẽ dưới thân, sau đó thật cẩn thận đem quần áo mặc vào cho cô, động tác rất nhẹ nhàng.
Nhẹ đến mức, Hạ Điềm bật cười:
“Anh vẫn nghĩ mình là người đàn ông ôn nhu dịu dàng đấy à? Tôi chẳng khác gì một món đồ, anh thích thì nắm trong tay, không thích thì đem quăng ra đấy. Cuối cùng nhặt về dùng, anh có thấy mình rất buồn cười không?”
Nghe ra trong giọng nói của cô tràn ngập khinh thường và chế giễu, Lạc Thần im lặng không đáp. Anh hiểu, hành động nhất thời vừa rồi đã khiến cô hận anh.
Lạc Thần cởi trói cho Hạ Điềm, phát hiện vừa rồi dùng lực quá nhiều khiến hai cổ tay của cô đều hằn lên một vệt đỏ ửng. Nói yêu cô, cuối cùng lại tổn thương cô hết lần này đến lần khác, anh cảm thấy mình đúng là một tên tra nam khốn kiếp.
Anh đỡ cô ngồi dậy, sau đó quỳ một gối ngồi bên cạnh cô, giọng trở nên mệt mỏi:
“Xin lỗi…”
Hạ Điềm cười khẩy một tiếng, sau đó cố gắng lê thân mình đau nhức đứng lên, một tay chống vào thành bàn, một tay siết chặt nắm đấm.
Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên cô có ý nghĩ muốn sống chết với một người như vậy.
“Tôi đã nói gì? Chỉ cần hôm nay anh làm ra chuyện có lỗi với tôi, tôi sẽ không tha thứ cho anh. Anh hiểu không? Anh xin lỗi thì có tác dụng gì? Chỉ cần xin lỗi là xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra?”
Từng câu nói của Hạ Điềm đều như đâm trúng vào yếu điểm của Lạc Thần, anh biết mình đã sai rồi, hiện tại dù nói gì cũng vô dụng, chỉ hy vọng cô không hận anh quá lâu. Anh sẽ nghĩ cách bù đắp cho cô.
Hạ Điềm lê thân mình đau nhức ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Vân Tịnh không biết đã rời đi từ lúc nào, có lẽ… cô ấy nghe được âm thanh cãi vã của bọn họ rồi? Cách âm nơi này có tốt đến mấy cũng không thể ngăn được…
Hạ Điềm vào nhà vệ sinh một lần nữa tẩy sơ thân thể của mình, cẩn thận cột lại mái tóc dài có chút rối, sau đó mới rời đi.
Vừa rời khỏi Lạc Hoa không lâu, Trình Tiêu đột nhiên liên lạc cho Hạ Điềm.
[Hạ Điềm, em ổn không?]
“Vẫn ổn. Chị tìm em có việc à?”
[Không hẳn… Chỉ là ở bên cạnh em một thời gian dài như vậy, bây giờ tách ra, cuộc sống của chị có hơi nhàm chán. Em đang ở đâu? Chị đến đón em được không?]
“Em…”
Hạ Điềm vốn định liên lạc cho quản lý của mình, nhưng rồi nghĩ đến những chuyện mình và Lạc Thần làm bị nghe được, liền đổi ý.
“Chị đến đón em đi, em… mệt mỏi quá.”
Cô ngồi sụp xuống trong một góc