Những người khác đều thiện ý gật đầu, ý bảo cô mau về nhà.
Bởi vì Triệu Tây Bối là người trẻ nhất trong nhóm này, hơn nữa cô ấy nhỏ nhắn và xinh xắn, còn đàn piano hay như vậy nên mọi người đều rất thích cô ấy.
Triệu Tây Bối đeo chiếc ba lô nhỏ của mình và vẫy tay chào mọi người: "Tạm biệt mọi người! ” Thực nhanh liền ra khỏi cửa quán cà phê, nhanh chóng chạy về hướng ga tàu điện ngầm.
Tình cờ có một ga tàu điện ngầm ở đây, Triệu Tây Bối tan tầm vừa lúc kịp chuyến tàu cuối cùng.
Triệu Tây Bối sau khi về đến nhà liền vội vàng tắm rửa, sấy khô tóc ném mình lên giường, cả ngày hôm nay cô bận rộn, buổi tối mặc dù ngồi mấy tiếng đồng hồ nhưng cánh tay vẫn là đau nhức.
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, Triệu Tây Bối cầm điện thoại lên, bấm vào WeChat, nhìn tin nhắn mà Quý Nam Tư gửi tối hôm qua, do dự không biết nên trả lời như thế nào.
Được Quý Nam Tư khen ngợi, Triệu Tây Bối không thể ngăn được niềm vui trong lòng, khi cô ấy nhìn thấy tin nhắn vào buổi sang liền nhịn không được cười ngây ngô một lúc lâu, nhưng cô cũng rất thấp thỏm, có lẽ người ta chỉ là lịch sự xã giao một chút mà thôi, nếu cô trực tiếp nói rằng đây là khúc nhạc do cô tự sáng tác thì liệu có ấu trĩ quá không?
Dù sao cô cũng chưa từng học đàn, đều là tự mình học, tối hôm qua nhất thời xúc động sáng tác một đoạn nhạc gửi đi.
Vì nghe nói binh lính rất khó ngủ, về lâu dài sẽ không tốt cho cơ thể, nên cô đã tạo ra giai điệu giống như bài hát ru đó.
"Mặc kệ đi! Người ta có thể đã quên nó từ lâu rồi.
" Triệu Tây Bối xoa đầu, thì thầm với chính mình.
Hít một hơi thật sâu, Triệu Tây Bối tạo một đoạn ghi âm khác và gửi cho Quý Nam Tư, vì anh ấy không nói rằng anh ấy ghét nó, vậy thì cứ làm như chia sẻ là được, Triệu Tây Bối tự an ủi mình.
Sau khi gửi tin nhắn, Triệu Tây Bối hồi hộp chờ xem Quý Nam Tư hôm nay phản ứng như thế nào.
Lúc này, Quý Nam Tư đang ngồi trong