“Nhưng...!nhưng...!em đã yêu anh nhiều năm rồi! "Yến Hiểu Mộng thấy vẻ mặt ngay lập tức lạnh lùng của Quý Nam Tư, nhịn không được thấp khóc ra tiếng.
Vì cô ta sống trong Quý gia, mẹ cô ta đã yêu cầu cô ta chọn một trong hai anh em của Quý gia và kết hôn với họ khi cô ta lớn lên, nhưng cô ta ngay lập tức phải lòng Quý Nam Tư có vẻ ngoài lạnh lùng.
Từ đó một trái tim đều treo ở trên người Quý Nam Tư.
Nhưng bây giờ hắn lại nói với cô rằng hắn đã yêu một người phụ nữ khác, làm sao cô có thể chấp nhận được?
"Vậy thì liên quan gì đến tôi? Nếu cô yêu tôi thì tôi có nghĩa vụ phải chấp nhận tình cảm của cô à? " Quý Nam Tư lạnh lùng hỏi.
“Anh...!em…” Yến Hiểu Mộng bị Quý Nam Tư từ chối thẳng thừng như vậy, trong lòng cảm thấy không thoải mái, quan trọng nhất là cô ta cảm thấy mình mất mặt trước Quý Nam Tư như thể này càng là một chuyện không thể nào chấp nhận được.
Yến Hiểu Mộng không thể chịu được ánh mắt lạnh lùng mà Quý Nam Tư nhì mình, như thể hắn ta đang xem một trò cười, vì vậy cô ta vừa khóc vừa chạy ra khỏi thư phòng.
Bị Yến Hiểu Mộng quấy rầy như vậy, Quý Nam Tư cũng không có tâm trí tiếp tục đọc văn kiện, vừa lúc đã đến lúc đi ngủ, vì thế thu dọn một phen liền trở về phòng ngủ.
Sau khi Quý Nam Tư tắm xong, theo thói quen cầm điện thoại lên liếc nhìn, chuẩn bị tắt đi ngủ lại thấy Triệu Tây Bối gửi đến một đoạn âm thanh khác.
Khóe môi nở một nụ cười dịu dàng, bấm vào tin nhắn âm thanh của Triệu Tây Bối.
Một đoạn piano theo phong cách tương tự như đêm qua, nhưng phần hôm nay có chút thấp thỏm hơn một chút.
Quý Nam Tư yên lặng lắng nghe một hồi, cũng có chút hiểu được tâm tư của Triệu Tây Bối, cô gái này đại khái là muốn hắn nghỉ ngơi thật tốt.
“Đoạn nhạc rất êm tai, cảm ơn.
"Quý Nam Tư nhanh chóng trả lời tin nhắn cho Triệu Tây Bối.
Chỉ là lúc này Triệu Tây Bối đã ngủ rồi, vừa rồi cô chờ đợi tin nhắn của Quý Nam Tư, nhưng chờ mãi cũng không