Màn đêm buông xuống, chín game thủ còn sống đứng trong sân bên ngoài nhà thờ.
Nhuế Nhất Hòa lấy cây đèn trên súng lục để chiếu sáng, ánh mắt dán lên hai cây đại thụ.
Ngoài cô ra thì trên tay mọi người đều có nguồn sáng.
Không bao lâu sau hai bóng cây hoàn chỉnh xuất hiện.
Một cây trong đó có chùm rễ trào ra một lượng lớn sương mù dày đặc, bóng cây trên mặt đất vặn vẹo, biến hình.
Chỉ trong chốc lát, bóng tối dày đặc không thể xua tan bao phủ toàn bộ cô nhi viện.
Giống như có vách ngăn vô hình nào đó không tiếng động vỡ vụn.
Cảm giác rất giống với cắt qua thế giới khi vào phó bản.
Những game thủ khác cũng có cùng cảm giác đó, bọn họ đều nhận ra được trong nháy mắt khi bóng cây vặn vẹo, bọn họ đã từ thế giới này bước vào một thế giới khác.
Đèn từ khẩu súng lục trên tay chỉ có thể chiếu sáng trong phạm vi nhỏ, Nhuế Nhất Hòa lên tiếng gọi AI của súng lục… lửa cháy đỏ rực, điều chỉnh độ sáng.
Hai cây đại thụ che trời đã không thấy đâu nữa, trong sân không có lấy một ngọn cỏ, trên tường rào cao cao phủ đầy nấm mốc, giống như một miếng pho mát to lớn mốc meo.
Phía trên viết mấy câu lung tung, lộn xộn, không ý nghĩa, đọc cũng không hiểu.
Dưới sự phản chiếu của ánh sáng, những chữ cái kia càng thêm đỏ rực như máu, vô cớ khiến người ta cảm thấy bồn chồn.
Bùn đất dưới chân biến thành màu đen, có màu xanh trôi nổi lấp ló, ướŧ áŧ nhão nhoẹt.
Nhuế Nhất Hòa bỗng sinh ra ảo giác nếu đứng ở đây lâu thì thân thể sẽ dần dần chìm vào bên trong này luôn.
Phía sau là nhà thờ, sau nhà thờ là tòa nhà nhỏ ba tầng.
Khắp nơi tối đen không một tia ánh sáng.
Nơi này chính là "thế giới bên kia".
Nhuế Nhất Hòa vừa đi về hướng nhà thờ vừa suy nghĩ:
‘Lời to rồi.’
Những game thủ trả tiền mua phương pháp vào "thế giới bên kia" ắt hẳn ít nhiều gì cũng bị thiệt.
Ai có thể ngờ đâu chỉ cần bóng cây xuất hiện thì thế giới sẽ trực tiếp cắt ra, không cần game thủ phải tự tìm kiếm cửa vào.
Sớm biết thế này thì bọn họ chẳng cần phải mua biện pháp vào "thế giới bên kia" rồi.
Bức tường bên cạnh nhà thờ rất cao, mười hai lệnh cấm cộng thêm một cái ‘Nghe lời nữ tu sĩ’ đều đã biết mất.
Ngoài mặt tường màu xám đậm loang lổ vết máu, vài chỗ giống như bị vật cứng đập vào, để lại vết nứt giống mạng nhện.
Lỗ tai Nhuế Nhất Hòa bắt được tiếng động rất nhỏ.
Bởi vì quá yên tĩnh nên những game thủ khác cũng chú ý tới âm thanh kia.
Bên trong bùn đất, một cục đá màu đen bị ai đó đẩy từ phía dưới lên.
Nhuế Nhất Hòa nhắm súng lục đến chỗ kia, lúc nhìn thấy rõ dáng vẻ người ló ra từ cửa vào tầng hầm nhà thờ thì không khỏi nheo mắt lại.
Sau khi những game thủ khác nhìn thấy người từ cầu thang bò ra, đều xôn xao nhìn về phía Nhuế Nhất Hòa.
Nhạc Nguyên Mưu cất dao găm vào trong tay áo: "Cô Nhuế, đó là chị em của cô à?”
Cô gái bò ra từ tầng hầm ngầm trông giống Nhuế Nhất Hòa y như đúc, nói vậy nhưng thật ra hai người chỉ giống nhau ở khuôn mặt, ngoài ra thì khác nhau rất lớn.
Ví dụ như cô ta là cup D, bưởi lớn nặng trĩu.
Còn Nhuế Nhất Hòa là cup B, đào mật tròn trịa xinh xắn.
Ví dụ như cô ta cao gần 1.
Ví dụ như cô ta có tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, vòng eo thon thả, mông căng tròn, đùi chắc nịch.
Còn Nhuế Nhất Hòa… Mặc dù dáng người của cô cũng rất khá nhưng còn cách xa mức gợi cảm nóng bỏng.
Ví dụ như cô ta mặc bộ váy màu đen hở ngực, không biết vì sao trông còn gợi cảm hơn không mặc gì.
Quần áo Nhuế Nhất Hòa mặc không thể nói là quá kín đáo, nhưng cũng không hề liên quan tới hai chữ gợi cảm.
“Không phải chị em, nhưng cô ta đúng là có liên quan đến tôi.” Nhuế Nhất Hòa nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Cô ta là nhân cách phụ của tôi.”
Trí thông minh của game thủ bị những lời này nhiễu loạn tâm trí, nhân cách phụ thoát khỏi thân thể nhân cách chủ, tồn tại độc lập ở "thế giới bên kia".
Chuyện này rất có thể sẽ gây khó khăn cho các game thủ, Lý Miễn Đức nói: “May mà nhân cách phụ có dáng vẻ giống với chủ nhân, có thể phân biệt được.”
Nhuế Nhất Hòa lắc đầu: "Chưa chắc, có thể cô ta chỉ là có bề ngoài tương đối giống tôi mà thôi.”
Nói xong đưa tay ra phủi tro bụi trên vai cho nhân cách phụ của mình.
“Sao cô lại ở dưới đấy? Biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Nhân cách phụ mang một đôi giày cao gót chọc ra hai cái lỗ trên đất bùn nhão nhoẹt, không sao đứng vững nổi.
Cô ta được Nhuế Nhất Hòa đỡ đi đến ngồi xuống bậc thang của nhà thờ.
Dáng vẻ rất chật vật nhưng cô ta lại không hề để ý dựa lên người nhân cách chủ.
Mí mắt hơi rũ, lười biếng quyến rũ, toàn thân tỏa ra sức hút bí ẩn của yêu nữ.
Cho dù là game thủ hàng năm qua lại giữa bờ vực sống chết, nhưng lúc này cũng như bị mê hoặc, không cách nào rời mắt khỏi cô ta.
“Nhờ rời khỏi thân thể cô mà tôi biết được một số việc.
Thứ nhất, nơi này là ‘thế giới Bên Trong’, thế giới lúc trước gọi là ‘thế giới Bên Ngoài’.
Thứ hai, lúc cô vào ‘thế giới Bên Trong’ thì tôi và một nhân cách phụ khác của cô bị đẩy ra khỏi cơ thể.
Tôi rơi xuống dưới xém chút nữa đã ngã gãy cả eo luôn rồi.”
Nhuế Nhất Hòa xoa xoa eo cho cô ta, sau đó hỏi: “Có thể đứng lên không?”
“Ừm, có thể.
Nhân cách chủ, cô là Nhuế Nhất Hòa, vậy tôi là Nhuế Nhị Hòa có được không?”
Nhuế Nhất Hòa: “…Tùy cô.”
Đôi mắt Nhuế Nhị Hòa cong lên, vui vẻ vẫy tay với Đan Tiểu Dã: "Tiểu Dã ngoan, lại đây đỡ chị nào~”
Đan Tiểu Dã: “…”
Mặt cậu ta đỏ như đít khỉ.
Bé ngoan nghe lời nhìn sang sếp Nhuế, thấy cô gật đầu mới đi tới, hầu như là run rẩy đưa tay ra đỡ Nhuế Nhị Hòa.
Nhạc Nguyên Mưu khó khăn rời mắt khỏi Nhuế Nhị Hòa, sau lưng túa ra mồ hôi lạnh.
Nếu như Nhuế Nhị Hòa là kẻ thù thì giây phút lơ đãng vừa rồi đã đủ cho anh ta chết rất nhiều lần.
Sau khi bình tĩnh lại, Nhạc Nguyên Mưu mở miệng nói: “Cô đã nói, cách lấy lại tóc là gϊếŧ chết nhân cách phụ của Thời Triết.
Vậy chúng ta phân công nhau ra hành động, như vậy sẽ nhanh hơn.”
Nhuế Nhất Hòa gật đầu: "Tôi đi xuống dưới đất xem thử.”
La Tiểu Ngọc giơ tay: "Russell, chúng tôi có thể đi cùng cô không?”
“Có thể, gọi tôi là Nhuế Nhất Hòa đi.”
Chín người chia làm hai tổ, Lư Lan Lan, Lý Miễn Đức, Tiêu Hà, Nhạc Nguyên Mưu và Phương Thiên Cánh cảm giác tồn tại không cao lại cùng nhau đi vào nhà thờ.
“Mọi người chờ tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô