“...Là mọi người à!”
Ông lão tóc hoa râm, mặt mũi hiền hoà đón lấy ánh sáng chói chang bèn khó chịu híp mắt lại.
Sau khi nhìn rõ người đứng ở cửa, ông lộ ra vẻ vui mừng khi trông thấy người quen.
Đúng lúc này, Nhuế Nhất Hoà nghe thấy phía sau có tiếng động.
Cô quay đầu lại nhìn, hơn mười bộ xương trắng đang tập tễnh bước tới, trong hốc mắt bọn chúng không ngừng lóe lên hai ngọn lửa màu xanh.
Trên người Khưu Ất hiện lên điện quang màu vàng: “Các người cứ đi trước, nơi này giao cho tôi.”
Nhuế Nhất Hoà đã từng thấy sức chiến đấu của Khưu Ất, biết một trong những năng lực của anh ta chính là bắn tia laser từ trong mắt ra.
Đối với anh ta, có thể nói hành lang chật hẹp chính là sân nhà để chiến đấu.
Khưu Ất không cần sự trợ giúp, quá nhiều người ở đây cũng sẽ ảnh hưởng anh ta phát huy năng lực.
Bước vào thư phòng, lập tức thấy được trong bóng tối sâu thẳm cũng có vài ngọn lửa quỷ xanh biếc.
Ánh đèn rọi sáng, thì ra phía sau giá sách cũng có vô số bộ xương đang ẩn nấp.
Hiện ra một bộ xương ố vàng đang chộp về phía ông lão trên ghế, Nhuế Nhất Hòa nhanh chóng tiến lên đá một cước.
Cô đá gãy móng vuốt của bộ xương khiến nó rơi xuống mặt đất, vỡ ra thành một đống xương vụn.
Ơ! Không ngờ lại giòn đến vậy.
Lòng Nhuế Nhất Hoà vừa dao động, vốn dĩ cô định đá một cái rồi lùi về phía sau quan sát tình hình, nhưng bây giờ lại phát hiện ra bộ xương trắng này cũng không khó đối phó mấy.
Nhuế Nhất Hoà nhảy lên phía trước, rút ra một cây gậy bóng chày trong Huân chương không gian.
Đây là vũ khí của nữ tu cô tiện tay nhặt được.
Tuy hiện tại nó nhìn không giống một vật phẩm thần kỳ, nhưng lại có kinh nghiệm khoa học kỹ thuật của khối rubik.
Nhuế Nhất Hoà vẫn ôm tâm lý thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót, sau khi cô gϊếŧ chết các nữ tu còn tiện thể mò mẫm xác bọn họ.
Một gậy đánh vào trước ngực bộ xương, khung xương lạch cạch rơi xuống đất.
Hai bộ xương phía sau cô cũng đối phó giống như vậy.
Sau một loạt động tác, Nhuế Nhất Hoà không hề đổ giọt mồ hôi nào.
Có điều, trong số đó lại có một bộ xương vẫn chưa hoàn toàn vỡ nát, quỷ hỏa xanh biếc trong hốc mắt vẫn còn lay lắt chưa bị dập tắt, nửa cơ thể lén lút trốn bên cạnh xích đu rồi tập hợp lại.
Ông lão cầm một quyển sách thật dày trên cái bàn bên cạnh, dùng nó như một viên gạch ra sức đập mạnh một cái, nửa bộ xương khô bỗng chốc đã vỡ vụn.
Quỷ hỏa trong mắt bị dập tắt, tỏa ra một làn khói đen.
Đan Tiểu Dã vẫy đũa phép thắp nến xung quanh.
Một chiêu ‘Cơn lốc quét sạch’ đẩy xương khô đầy trên sàn vào một góc, tránh việc ai đó vô tình giẫm lên rồi bị thương.
Sau đó, cậu ta tiếp tục sử dụng ‘Huỳnh quang nhấp nháy’ để biến đũa phép trở thành một công cụ chiếu sáng.
Nhuế Nhất Hoà nhìn về phía bức họa trên tường, biển rộng mênh mông vô tận, rạn san hô khổng lồ, người đàn ông nửa người tựa vào đá ngầm, tất cả đều không khác gì bức tranh ở thế giới bên ngoài.
Sự khác biệt duy nhất chính là các nữ tu tin rằng người tóc vàng không chỉ vỏn vẹn là nhân vật trong bức tranh, mà còn có một đặc điểm sống.
Ánh mắt Nhuế Nhất Hoà lưu lại trên bức họa trong vài giây ngắn ngủi, người trong tranh chớp chớp mắt hai lần.
Cô xoay người lại, nhìn thấy bà lão mở mắt, trong lòng liền nhận định vị này là một trong những nhân cách phụ của Thời Triết.
Nhưng thay vì nói chuyện với bà ấy trước, cô hỏi ông lão trên chiếc ghế khác: “Ông là nhân cách phụ của người chơi nào?”
Ông lão không hề có ý bán quan, cười ha ha nói: “Ta là nhân cách phụ của Nhạc Nguyên Mưu.”
La Tiểu Ngọc không nhịn được hỏi: “Russell.
Không, tiểu thư Nhuế, sao cô có thể xác định ông ấy không phải là nhân cách phụ của Thời Triết?”
Nhuế Nhất Hoà giải thích: “Bởi vì ánh mắt bà lão khi nhìn ông ấy rất xa lạ.”
Thế giới bên trong không lớn, cho dù nhân cách không thân thuộc thì cũng nên nhận ra đối phương.
Ông lão gật đầu: “Ta bị đẩy ra khỏi cơ thể của Nhạc Nguyên Mưu, đúng lúc lại rơi xuống cái ghế bập bênh này.”
Nhuế Nhị Hòa ở bên cạnh lẩm bẩm, tại sao số mệnh giữa người và người lại khác nhau đến vậy? Lão gia tử rơi vào ghế bập bênh không phải chịu khổ, còn cô ta lại hết lần này tới lần khác rơi xuống cầu thang ướŧ áŧ và lạnh lẽo, đến tận bây giờ thắt lưng vẫn còn đau.
Sau khi giải quyết xong đám xương khô trong hành lang, Khưu Ất đi vào.
Anh ta nghe được lời ông lão nói, nhất thời nhìn ông ấy bằng ánh mắt ngập tràn cảnh giác.
Người tên Nhạc Nguyên Mưu này là một nhân tố đáng quan ngại.
Cũng không phải Khưu Ất nói Nhạc Nguyên Mưu kém cỏi sẽ gây cản trở, chỉ là lúc anh ta còn là người mới đã từng gặp phải một vài kẻ bại hoại lấy người mới làm bia đỡ đạn.
Một là anh ta cảm thấy mình có hơi ngốc, hai là thời điểm cửu tử nhất sinh mới thoát khỏi khống chế, trong suốt quá trình đó đã có không ít lần anh ta phải chịu khổ.
Trong hai người Nhạc Nguyên Mưu đưa theo, khoan hãy nói đến người tên Phương Thiên không có chút cảm giác tồn tại nào, người tên Viên Ngang chết đi hiển nhiên còn không có năng lực huyết mạch, thậm chí ngay cả vật phẩm thần kỳ cũng không có món nào.
Anh ta dám nói Nhạc Nguyên Mưu dẫn một thuộc hạ như vậy vào phó bản cấp B, căn bản đã không có ý định đưa người ta ra ngoài.
Bị người ta coi là hao cơm tốn của, Viên Ngang cũng quá thảm rồi.
Khưu Ất ghét nhất là người chơi kỳ cựu xem người mới không có kinh nghiệm như bàn đạp.
Đương nhiên, là một người chơi kỳ cựu, bình thường anh ta sẽ không bộc lộ ra loại cảm xúc này.
Nếu Nhuế Nhất Hòa biết suy nghĩ của anh ta nhất định sẽ không nhịn được mà chửi bới: Cậu không biểu hiện ra, nhưng nhân cách phụ của cậu lại biểu hiện rất rõ ràng.
Ông lão cười ha ha: “Cô đề phòng tên khốn Nhạc Nguyên Mưu học không tốt kia là đúng rồi! Cậu ta là một tên tiểu nhân không hề có nhân tính, không biết giới hạn.
Tôi nói cho cô hay, cô đừng tin bất kỳ lời nào cậu ta nói.”
Khưu Ất: “…”
La Tiểu Ngọc: “Ông thật sự là nhân cách phụ của Nhạc Nguyên Mưu sao?”
“Có lẽ là do tâm địa hắn quá đen tối, nên nhân cách phụ được tạo ra lại là người tốt vì đại nghĩa diệt thân.” Ông lão hắng giọng nói: “Năng lực huyết mạch của hắn ta là ‘Ma pháp thiếu nữ’, vật phẩm thần kỳ quan trọng nhất là ‘Sách ma pháp’ và ‘Quyền trượng ma pháp’.
Có năm mươi ba thẻ bài trong quyển sách ma thuật, và năng lực là Thần kỳ.”
Không kịp đề phòng, bỗng nhiên bùng nổ.
Bốn người bao gồm cả Nhuế Nhất Hoà nghe thấy đều sửng sốt.
Một lúc lâu sau, Nhuế Nhất Hoà mới phản ứng lại, chần chờ hỏi một câu: “Lúc hắn biến thân, cũng mặc trang phục thủy thủ sao?”
Ông lão thở dài một hơi, xấu hổ che mặt mình lại.
Đã ở cái tuổi này rồi còn phải chịu đựng xấu hổ đối với nhân cách chủ, quả là khó khăn cho ông lão.
“Vị bên cạnh tôi là nhân cách phụ của Thời Triết, các cô cậu hẳn là có rất nhiều chuyện muốn hỏi bà ấy chứ?”
Ông lão quyết định chuyển chủ đề.
Tuy nhiên, bà lão không hợp tác, chỉ thấy bà lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì.”
Lúc ở thế giới bên ngoài, một nhân cách của Thời Triết – Đức Thụy, từng nói Thời Triết tổng cộng có mười nhân cách, cũng giới thiệu ngắn gọn mấy người trong đó.
Bà là một trong số ấy.
Nhưng lời nói của Đức Thuỵ cũng