Ánh nắng mặt trời vàng rực xuyên qua từ kẽ hở của những đám mây phía chân trời chiếu rọi lên bức tường đỏ ngói xanh.
Xà nhà bằng vàng, nóc nhà bằng ngọc, cung điện sang trọng được lát bằng ngọc trắng bị làn sương lượn lờ bao trùm, trông không chân thật.
Trên cột trụ khổng lồ khắc trạm những con rồng vàng sống động như thật, mái cong sừng vểnh, con phượng hoàng được điêu khắc từ ngọc bích nhiều màu đang sải cánh như muốn bay đi.
Nhạc công tóc vàng ôm cầm chơi bản giai điệu tuyệt đẹp.
Trên người khoác lớp vải mỏng, một số nam nữ với đôi cánh màu trắng đang tay nắm tay nhảy múa, còn một số khác thì ngồi ở dưới đất và vỗ tay theo giai điệu, vui cười vô tư.
Khung cảnh này đẹp như mơ, đứa trẻ chỉ mới bảy tuổi nhìn đến ngây người.
Nhất thời đã quên đi câu hỏi triết học ‘còn sống hay đã chết’, lập tức trầm trồ khen ngợi: “Thiên Đường đẹp quá.”
Cô bé cảm thấy thật tĩnh lặng và yên bình, nỗi lo lắng và bất an trong lòng dường như đã được tiếng nhạc thanh tẩy sạch sẽ.
“… Nó chỉ trông rất đẹp mà thôi.”
Bên tai vang lên giọng nói của anh trai nhỏ làm cho Nhuế Nhất Hòa lập tức tỉnh lại.
Cô bé không phải là một đứa trẻ hư nên đã đề nghị rằng: “Anh ơi, anh có thể gọi điện cho nhà em không? Nói với ba mẹ rằng em sẽ về nhà sớm thôi.
Số điện thoại là xxx.”
“E rằng không được đâu.”
Sự thật rất tàn nhẫn, trên Thiên Đường không có điện thoại.
Nhuế Nhất Hòa lập tức mất đi cơn ham muốn thăm dò thế giới mới, lòng tò mò của một đứa trẻ không được thể hiện rõ ràng trên người cô bé.
“Vậy chúng ta mau về nhà thôi.
Anh ơi, gia đình em sẽ rất lo lắng cho em.”
“Đừng lo, cho dù em ở lại Thiên Đường bao lâu thì sau khi trở về Nhân gian giới… Ý anh là khi về đến nhà em thì cũng sẽ vào thời điểm chúng ta đến cổng tiểu khu vừa nãy… Chúng ta có thể trở về giống như lúc đến Thiên Đường vậy, trở về thời điểm vừa rồi.
Hiểu không?”
Nhuế Nhất Hòa không hiểu lắm và thành thật lắc đầu.
“Anh biết làm ảo thuật để gia đình của em nghĩ rằng em chỉ mất tích trong ba tiếng.”
“Được thôi!”
Thực ra Nhuế Nhất Hòa khá nghi ngờ về những gì cậu bé đã nói nhưng vẫn phải thỏa hiệp.
“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
“Trốn trước đi.”
Anh trai nhỏ bịt miệng của cô bé lại rồi ôm cô bé vào một căn phòng đóng cửa hờ.
Bên ngoài cửa, một người tuần tra có diện mạo xinh đẹp mặc chiếc váy dài màu trắng, tay cầm vũ khí đi ngang qua.
Có lẽ là do nhận ra điều gì đó nên đã nghi ngờ quan sát xung quanh chỗ cửa, nhưng lại không phát hiện ra gì cả.
Lúc nhìn về phía cửa, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, thận trọng lùi về sau hai bước rồi tiếp tục tuần tra.
Nhuế Nhất Hòa ra sức đẩy cái tay của anh trai nhỏ ra, một lần nữa cảm thấy thứ đang bịt miệng mình không phải là tay của loài người mà là một gậy thép.
Nó rất cứng và hoàn toàn không thể xê dịch được.
“Suỵt…”
Anh trai nhỏ buông cô bé ra.
Nhuế Nhất Hòa chỉ mấp máy miệng thì thầm: “Em sắp bị anh làm ngạt thở đến chết rồi.
Muốn để em không lên tiếng thì chỉ cần bịt miệng là được rồi.” Đừng bịt cả cái mũi như vậy chứ, sẽ không thể nào thở được đâu.
Sau đó Nhuế Nhất Hòa được bế lên, cô bé sửng sốt, nhanh chóng ôm lấy cổ của anh trai nhỏ.
Anh trai nhỏ nhẹ nhàng không tiếng động bước vào trong.
“Anh ơi, mặt anh đỏ quá.” Nhuế Nhất Hòa âm thầm quan tâm đến anh trai nhỏ có vẻ mặt kỳ lạ.
“… Em ôm cổ của anh chặt quá.”
“À.” Nhuế Nhất Hòa mỉm cười: “Chúng ta hoà nhau nhé!”
Anh trai nhỏ: “…”
Cậu bé cảm thấy đứa trẻ loài người trong tay mình đang cố tình.
Đi cả chặng đường vẫn không gặp ai, cho đến khi bước vào một nơi ngập tràn làn sương ấm áp như phòng tắm thì cả hai mới nhìn thấy người đầu tiên kể từ khi bước vào trong phòng.
Đôi mắt của Nhuế Nhất Hòa đau nhức, giống như đột nhiên gặp phải ánh sáng chói chang sau khi đã làm quen với bóng tối nên nhất thời không thể thích ứng được.
Cô bé nhanh chóng nhắm mắt lại nhưng hiệu quả không tốt lắm, bởi vì cho dù đã nhắm mắt lại thì cũng có thể nhìn thấy ánh sáng.
Một bàn tay ấm áp quen thuộc che phủ lên đôi mắt của cô bé, có thứ gì đó mát lạnh chảy vào trong mắt.
Khi cô bé mở mắt ra lần nữa thì phát hiện mình đang đứng ở xà nhà phía trên bể nước.
Anh trai nhỏ ngồi xếp bằng và ra hiệu cho cô bé cũng có thể ngồi xuống.
Nhuế Nhất Hòa không phải là một đứa trẻ yêu thích thể thao nên đôi chân của cô bé đã có chút đau vì đi bộ quá nhiều.
Cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống và tò mò nhìn xuống phía dưới.
Người đó nằm trên chiếc ghế dài mềm bồng bềnh trong bể nước, khuôn mặt vừa mang theo sự cứng rắn của nam giới vừa có sự dịu dàng của nữ giới nên không thể khẳng định được giới tính.
Nhưng vùng ngực bằng phẳng… Chắc là nam nhỉ.
Người đó để một mái tóc dài, một nửa mái tóc đen mềm mượt ngâm trong nước.
Vừa suôn vừa mượt, vừa đen vừa bóng.
Nhuế Nhất Hòa nhớ đến quảng cáo về dầu gội đầu của nhãn hiệu nào đó thường thấy trên TV, thầm cho rằng mái tóc của người đại diện quảng cáo cũng không thể bằng với người ở dưới đó.
Anh trai nhỏ nhẹ giọng nói: “Đừng cứ mãi nhìn chằm chằm vào anh ta, nếu không thì con mắt sẽ lại đau đấy.”
Nhuế Nhất Hòa ngoan ngoãn nhìn sang chỗ khác thì thấy những viên ngọc lớn nổi trên bể nước ở nhà tắm.
Những viên ngọc trôi nổi lại biết phát ra ánh sáng còn thú vị hơn chú vịt vàng bé bỏng đã lớn lên cùng cô bé, đợi đến khi về nhà thì cô bé sẽ nhớ bảo mẹ mua cho mình bộ đồ chơi tắm giống hệt như này.
Một người phụ nữ tóc vàng mặc chiếc váy dài chấm đất, đôi chân trần trắng như tuyết bước vào một cách nhẹ nhàng và lặng lẽ.
“Thần của chúng ta, Mị Ma đến thăm.”
“Cho cô ấy vào đây.”
Vị thần đang ngủ không hề mở mắt ra.
“Xin tuân lệnh của ngài.”
Người phụ nữ đi chân trần kính cẩn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào vị thần trong bể.
Lùi xuống rời đi, cho đến khi lui ra khỏi phạm vi tầm nhìn của vị thần thì mới xoay người đi.
Không bao lâu sau thì cô ta đã dẫn một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm với thân hình nóng bỏng, cách ăn mặc bốc lửa, tóc đen và mắt đen, nhìn thoáng qua đã mặt đỏ tim đập nhanh đi vào phòng.
Nhuế Nhất Hòa nhanh chóng đưa tay ra che mắt lại, sau đó lén nhìn tình hình ở phía dưới qua những kẽ tay.
Anh trai nhỏ: “…”
Bầu không khí nghiêm trọng ban đầu lại bị đứa trẻ loài người phá hủy gần hết.
“Thiên Không Chi Thần vĩ đại, Mị Ma – nô dịch cấp hai ở Địa Ngục đến thăm.
Theo lệnh Bạo Quân Địa Ngục - chủ nhân của tôi, dâng tặng thần khí mà Viên Nguyệt đã để lại ở sông âm phủ.”
“Đồ đâu?” Thiên Không Chi Thần nằm trên chiếc ghế dài mềm mở mắt ra.
Nhuế Nhất Hòa