“Đệ Ngũ Triều Lãng, đó chính là thủ lĩnh của Nguyên Thuỷ Sùng Bái Tứ Đại Thần.
Ngay cả khi là Thần Linh trung vị thì sao? Cũng không phải là thứ mà cậu có thể thách thức được.
Nơi này là Thiên Đường, là địa bàn của thần linh, cậu cũng quá bất cẩn rồi.
Tôi giúp cậu xem vết thương nào… Ôi giời! Đừng từ chối chứ.
Nước bọt của Mị Ma là thánh dược để trị vết thương đó, có lẽ sẽ không thể tiêu trừ thần lực của Thiên Không nhưng cũng có thể giúp cậu dễ chịu hơn.
Tôi chưa từng gần gũi với thứ bẩn thỉu, có muốn cùng tôi thử một lần không, đảm bảo sẽ lơ lửng như trên mây vậy…”
Đầu óc của Nhuế Nhất Hòa nặng nề choáng váng, những âm thanh nghe được cũng mang theo trọng âm.
Ồn ào đến mức cô bé muốn nôn ra, nhưng trong bụng thực sự không có đồ để nôn nên chỉ đành nôn khan.
“Đứa trẻ loài người của chúng ta dậy rồi.
Đệ Ngũ Triều Lãng, cậu đã tìm thấy Thiên Tuyển Chi Nữ ở đâu vậy.
Xúc phạm Đại Thần không nhưng không chết mà còn tiêu hoá cả thần huyết.
Đánh đổ bát ngọc và thần huyết quý báu rơi vào trong mắt của một người phàm.
Ha, nếu mớ hỗn độn này truyền đến Địa Ngục thì Thiên Không Chi Thần chắc chắn sẽ bị chế giễu một trăm năm… Không, là một ngàn năm, mười ngàn năm.”
Đệ Ngũ Triều Lãng lạnh lùng nói: “Cô có thể ngậm miệng lại không.
Tiếp tục trưng ra cái vẻ mặt xem trò cười cũng sẽ không khiến hoàn cảnh của cô tốt hơn đâu.”
Bởi vì đã tận mắt chứng kiến cuộc hỗn độn lớn này nên Mị Ma cũng bị giam giữ và không được phép rời khỏi Thiên Đường.
Thứ còn quan trọng hơn cả vũ khí của Viên Nguyệt chính là sĩ diện của Thiên Không Chi Thần.
Một bàn tay ấm áp vỗ nhẹ vào lưng của Nhuế Nhất Hòa một cách nhịp nhàng, cô bé từ từ bình tĩnh lại.
Đặc biệt là sau khi Mị Ma không lên tiếng nữa, môi trường yên tĩnh khiến cô bé cảm thấy bớt khó chịu hơn.
“Anh ơi…”
Cô bé bò dậy và quan sát tình hình xung quanh.
Họ đã không còn ở trong nhà tắm nữa mà là trong một cung điện trống trải.
Không có mái che nên có thể nhìn thấy những áng mây trắng khi ngẩng đầu lên, dưới đất có một hang động sâu thẳm không nhìn thấy đáy, tối om, khiến cho Nhuế Nhất Hòa nhớ đến những câu chuyện kinh dị.
Hai sợi dây xích vàng rực từ trong hố đen kéo dài ra còng vào cổ chân của Đệ Ngũ Triều Lãng với Mị Ma.
Hạn chế rất nhiều về phạm vi hoạt động của hai người, khiến cho họ chỉ có thể đi quanh rìa của hố đen.
Nhuế Nhất Hòa vội vàng nhìn xuống chân mình.
Mị Ma bật cười: “Loài người, em đang nghĩ gì vậy? Về việc em không cần phải buộc dây xích à, gϊếŧ gà thì đâu cần dùng dao mổ trâu chứ.”
Nhuế Nhất Hòa phớt lờ cô ta và không quên Mị Ma là đồ quái gở đã dùng lưỡi liếm người.
“Rột rột…”
Nhuế Nhất Hòa đói bụng.
Đệ Ngũ Triều Lãng cau mày, vô thức chạm vào chiếc túi vải treo ở thắt lưng.
Động tác này bị Mị Ma nhìn thấy nên cô ta lập tức lại bật cười.
“Không gian tùy thân của sứ giả dẫn đường linh giới có lẽ sẽ không để thức ăn của loài người đâu nhỉ.”
Nhuế Nhất Hòa phát hiện hình như Mị Ma rất thích lấy sự phiền não của người khác để vui đùa.
“Anh ơi, em không đói.”
Đây là lời nói dối không thể gạt được bất kỳ ai.
Đệ Ngũ Triều Lãng đưa cánh tay đến bên miệng của Nhuế Nhất Hòa: “Em ăn đi.”
Nhuế Nhất Hòa: “…” Không ngoa khi nói rằng nếu ở trước mắt là một con trâu thì cô bé có thể đuổi theo và ăn sống.
Nhưng nếu ăn một người sống sờ sờ thì cô bé thực sự không làm được.
Mị Ma ở bên cạnh cười khúc khích: “Nơi này là Thiên Đường, không ăn cũng sẽ không chết đâu.”
Nhuế Nhất Hòa như được đại xá, vội vàng đẩy cánh tay trắng như tuyết ra.
“Anh ơi, em nhịn là được rồi.”
“Ừ, tốt thôi.”
Đệ Ngũ Triều Lãng đút tay vào trong túi và không lên tiếng.
Ba người im lặng một hồi, âm thanh duy nhất chính là tiếng kêu từ bụng của Nhuế Nhất Hòa.
Cô bé vì muốn chuyển hướng chú ý của mình nên đi vòng quanh đại điện hình tròn.
Phát hiện chỗ này không có cửa và bức tường cũng rất cao, khoảng chừng năm, sáu mét? Tóm lại là cô bé không có cách nào để thoát ra ngoài được.
Cách duy nhất để trốn thoát có lẽ là hố đen trên mặt đất.
Nhưng anh trai nhỏ không cho phép cô đến gần hố đen: “Trong đó có quái vật.”
Nhuế Nhất Hòa chỉ có thể ngồi xuống lại, khi không có việc gì để làm thì cảm giác trên cả người cô bé đều tập trung vào cái bụng xẹp lép.
Từ lúc sinh ra đến lúc bảy tuổi, cô bé chưa từng được trải nghiệm cảm giác chịu đói nên vô cùng khó chịu.
“Anh ơi, anh nói chuyện với em đi.”
Nếu chuyển hướng sự chú ý thì sẽ không cảm thấy đói nữa.
Đệ Ngũ Triều Lãng: “…”
Cậu bé nhìn sang đứa trẻ đang dựa vào mình ở bên cạnh, cố gắng thả lỏng cơ bắp ở cánh tay.
Cậu bé biết rằng mình là người khó ưa, hầu hết các sinh vật đều sẽ lộ ra vẻ mặt sợ hãi khi nhìn thấy mình.
Không chỉ là loài người và quái vật, thậm chí đều là những kẻ sứ giả dẫn đường cũng thấy sợ mình.
Tại sao đứa trẻ kỳ lạ này lại không sợ mình chứ?
Đệ Ngũ Triều Lãng không biết nên nói gì.
Mị Ma nói với giọng điệu quái gở: “Daddy à, cậu có thể kể cho đứa con của mình một câu chuyện trước khi đi ngủ.”
Đệ Ngũ Triều Lãng phớt lờ cái cách xưng hô lộn xộn trong giọng điệu của cô ta, bất chợt cảm thấy đề nghị của cô ta rất tốt.
Vì vậy, sau khi châm chước một lúc thì nói: “Thế giới được chia thành năm bộ phận – Nhân gian giới, Thế giới phó bản, Linh giới, Thiên Đường và Địa Ngục.”
Nhuế Nhất Hòa ủng hộ hỏi: “Chúng ta đang ở Thiên Đường sao?”
“Ừm, chúng ta đang ở Thiên Đường.”
Đệ Ngũ Triều Lãng gật đầu.
Trên thực tế thì đây cũng là lần đầu tiên cậu bé đến Thiên Đường, nhưng không đồng nghĩa cậu bé có hiểu biết rất ít về Thiên Đường.
“Nói chung thì các thần linh sinh sống trong Thiên Đường được sơ lược chia thành ba cấp bậc – Thần Linh thượng vị, Thần Linh trung vị và Thần Linh cấp thấp.
Thiên Không Chi Thần mà em nhìn thấy chính là Thần Linh thượng vị…”
Mị Ma ngắt lời: “Hơn nữa anh ta còn là Thần Quân, vị thần đầu tiên trong Thần Linh thượng vị, trùm của Thần giới.”
Nhuế Nhất Hòa cũng không ngại câu chuyện bị ngắt đoạn.
Ừm, cứ khăng khăng nói anh trai nhỏ đang ‘kể chuyện’ thì câu chuyện sẽ khóc mất.
“Tất cả các thần trong Thiên Đường đều phải nghe lời của anh ta sao?”
Đệ Ngũ Triều Lãng vẫn không có biểu hiện gì ở trên mặt, cậu bé vốn dĩ là người rất ít dao động về cảm xúc.
Mị Ma phì cười.
“Trên bề mặt thì tất cả Thần đều phải nghe lời của anh ta.”
Nhuế Nhất Hòa: ?
Đệ Ngũ Triều Lãng tiếp tục nói: “Cách đây rất lâu, Nhân gian giới đã sinh ra một lứa sinh vật bậc cao đầu tiên – Loài người.
Họ vật lộn để sinh tồn và trải qua sinh lão bệnh tử.
Vì sợ hãi với sức mạnh tự nhiên và sự không hiểu đối với những điều chưa biết, vô số người đã vô tình và tất nhiên bắt đầu suy nghĩ, sau đó nảy sinh ra sự tôn sùng nguyên thuỷ và thiên thể.
Thế là Thần Linh thượng vị được sinh ra.”
Mặc dù ‘câu chuyện’ hơi khô khan nhưng Nhuế Nhất Hòa có thể nghe hiểu được.
“Nguyên Thuỷ Sùng Bái Tứ Đại Thần bao gồm Thiên Không Chi Thần, Đại Địa Mẫu Thần, Sơn Trạch Đại Thần và Hải Thần.
Thiên Thể Sùng Bái Tứ Đại Thần thì gồm có Thái Dương Thần, Viên Nguyệt Nữ Thần, Loan Nguyệt Nữ Thần và Tinh Thần Nữ Thần.
Viên Nguyệt và Loan Nguyệt là một cặp chị em, và cũng là sự tồn tại của hai sinh mệnh liên kết nhau trong tất cả các thần.”
“Vậy trong Thiên Đường có Ngọc Hoàng Đại Đế, Vương Mẫu nương nương và Tề Thiên Đại Thánh không?”
“Không có, ba người mà em nhắc đến đều là