Người vợ chưa cưới của ngài Raymond tên là Lệ lệ...!La Lệ.
Nhuế Nhất Hoà nhặt được một chiếc dây chuyền, phía sau khắc hai chữ "La Đan".
La Lệ có một chiếc dây chuyền giống y như vậy, từ lần đầu tiên Nhuế Nhất Hoà nhìn thấy cô ta vẫn luôn đeo trên cổ không hề tháo ra.
Hai sợi dây chuyền.
Hai viên ngọc trai ở bên trong.
Những manh mối này đều ám chỉ hai cô Lệ trong phó bản, bọn họ là một đôi chị em.
Lần đầu tiên ngài Raymond nhìn thấy La Lệ, cô ấy vừa mới mất đi người thân cuối cùng.
Là ai chết vậy? Lẽ nào là người chị em của La Lệ sao? Nếu như người phụ nữ đi theo ngài Raymond là La Đan...!Vậy sự hận thù của La Đan đối với La Lệ là sao?
Đợi đã, La Đan đã chết rồi...!Vậy chẳng phải tro cốt của cô ấy cũng không phù hợp với yêu cầu vật phẩm nhiệm vụ sao? Nhưng tro cốt của La Đan cũng không chắc ở trong lâu đài.
Ôi chao!
Nhuế Nhất Đan đặt quyển nhật ký xuống.
Chị Kỷ cầm lên lật xem, nhìn chăm chú vào nội dung bên trong và còn tỉ mỉ sờ lên phần bao bì.
Cô ấy nhanh chóng không còn hứng thú mà đặt quyển sổ nhật ký bằng da trâu xuống.
Nhuế Nhất Hoà nghe thấy hai người chơi thâm niên nói chuyện.
"...!Haiz, không phải là vật phẩm thần kỳ."
"Cậu nằm mơ đi, cậu tưởng quyển sổ nát bươm mà mình nhặt bừa này đều là thứ quý giá sao? Không bằng kê gối đầu khi ngủ."
Nhuế Nhất Hoà lên tiếng hỏi: "Chẳng phải chỉ có cách đổi điểm tích lũy mới có thể trở thành cao thủ quản lý vật phẩm sao?"
Chị Kỷ: "Ừm, có vài tỷ lệ tỷ lệ nhận được trong phó bản.
Nhưng phó bản cấp D đừng hòng nghĩ đến, tỷ lệ xuất hiện rất thấp."
Cô ấy không nói cho dù có gặp được thì cũng sẽ gặp song song với nguy hiểm, vượt qua nhiều phó bản sẽ cảm thấy dùng năm trăm điểm tích lũy để đổi lấy vật phẩm thần kỳ là rất đáng.
Nếu như so với cái mạng nhỏ này, điểm tích luỹ chính là tài sản.
Nhuế Nhất Hoà nói: "Phân biệt vật phẩm thần kỳ như thế nào?"
"Một số vật phẩm thần kỳ sẽ phát ra ánh sáng quý giá, nhìn bằng mắt thường không thể xác định được và dùng tay sờ cũng không thể nào phân biệt được."
Chị Kỷ rút Nhật Luân Đao ra, ra hiệu Nhuế Nhất Hoà sờ vào.
Con sao này vô cùng đẹp, chắc chắn không phải hàng bình thường.
Nhuế Nhất Hoà không sờ vào lưỡi dao sắc bén mà chỉ trân trọng sờ lên chuôi dao.
Vừa mới chạm đến chuôi dao, một luồng nhiệt ấm áp lan từ ngón tay đến toàn thân, cảm giác lạnh lẽo bao trùm cả người từ khi lên tầng ba đã hoàn toàn biến mất.
"Rất nóng đúng không? Cảm giác chạm vào Nhật Luân Đao thoải mái giống như ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống cơ thể." Chị Kỷ cho dao vào vỏ, nói tiếp: "Thuộc tính của vật phẩm thần kỳ không giống nhau, cảm giác khi chạm vào cũng khác nhau."
Nhuế Nhất Hoà đã hiểu.
Dựa theo tiêu chuẩn này, có thể thấy dây chuyền Pori không phải là vật phẩm thần kỳ.
Có lẽ nó là hàng thủ công mỹ nghệ bình thường được thiết kế mới lạ, tác dụng lớn nhất chính là cho game thủ manh mối có liên quan đến La Đan.
Khi ra khỏi căn phòng của ngài Ramond, Nhuế Nhất Hoà đi thằng đến căn phòng thứ ba bên trái.
Cô vặn chốt cửa phòng và đi vào, nhìn thấy một căn phòng rộng rãi xinh đẹp.
Có thể nhìn thấy rõ nhất chính là có một bó hoa hồng được đặt trên bàn trang điểm, mùi hoa thoang thoảng tỏa ra khắp căn phòng.
"Quả nhiên người nhìn trộm là cô La." Đan Tiểu Dã nhận ra, chập tối ngày hôm qua có người lén lút nhìn bọn họ trong căn phòng này.
Nhuế Nhất Hoà gật đầu.
Căn phòng này vừa lớn vừa rộng rãi, cách bày trí vô cùng đơn giản.
Nếu như có nơi nào có thể giấu được đồ thì chỉ có ngăn tủ của bàn trang điểm và chiếc giường lớn được treo màn màu xanh da trời.
Khi Nhuế Nhất Hoà đang chuẩn bị lật cái màn màu xanh da trời ra thì một cái đầu thò vào cửa và hỏi: "Mấy người có phát hiện ra gì không?"
Là Tiểu Viên, trừ chị Kỷ ra thì cô ấy là game thủ nữ duy nhất trong số những game thủ thâm niên.
Cô ấy cũng là bạn gái của tên ngốc đã chết đó.
Lúc này đôi mắt cô ấy đã sưng to lên, giọng nói khàn khàn, nhìn tinh thần không được tốt cho lắm.
Dường như chỉ trong một đêm cô ấy đã già đi bảy tám tuổi, hàng lông mày và miệng đều rủ xuống thành đường cong sầu khổ.
Nhuế Nhất Hoà: "Tạm thời chưa có...!Cô cẩn thận..."
Tiểu Viên: "Á?"
Bây giờ nhắc nhở cũng đã muộn rồi.
Tiểu Viên đạp phải một phần áo giáp hình bán nguyệt, cơ thể trượt va vào một cái bộ giáp sắt ở bên cạnh.
Lần này thì vô cùng kinh khủng, tất cả giáp sắt ngoài hành lang đổ xuống liên tiếp giống như lá bài Domino.
Một bộ trong đó đổ nhào xuống trước mặt Nhuế Nhất Hoà, mũ giáp rơi xuống, chiếc đầu người sưng tấy ở bên trong đập xuống mặt đất.
"Bộp..."
Nhuế Nhất Hoà lùi về phía sau trước, bởi vì cái đầu bị đập xuống nên tràn ra dòng nước màu vàng.
Cô luôn cảm thấy đừng dính dáng gì vào thì tốt hơn, vì thế khi ngồi xuống kiểm tra cũng không đưa tay ra mà dùng ngà voi trong hộc tủ để gẩy ra.
Bên trong bộ giáp sắt giấu một cái xác, cái xác có gương mặt phương Đông.
Nhuế Nhất Hoà nhanh chóng tháo bộ giáp ra, mọi người đều nhìn rõ quần áo, áo len, quần jean...!đôi xăng đan của thi thể này.
Đây là thi thể của game thủ.
Cha xứ đang đứng ngây ngốc ở bên cạnh ánh mắt không còn đờ đẫn nữa mà dần dần trở nên có thần thái hơn, nhìn chằm chằm vào cái xác, miệng lẩm bẩm: "Bạch Bạch Bạch..."
Đây có thể là người cha xứ quen biết.
Nên người này mới có thể kích động đến cha xứ như vậy.
Chị Kỷ lập tức bảo tất cả mọi người đào những bộ giáp sắt bên ngoài hành lang, nếu như có thể tìm ra những thi thể khác có thể khiến cha xứ chịu đả kích lớn, nói không chừng anh ta có thể hồi phục lại ý thức bản thân.
Đợi đến khi đào thêm được hai cái xác nữa, cha xứ run rẩy thốt lên con số: "863...!863..."
Chị Kỷ: "863 là ý gì?"
Anh nói rõ hơn một chút được không?
Cổ họng cha xứ ừng ực giống như đang khạc đờm, thở một cách chật vật rồi nói: "Tìm 863..."
"Hình như anh ta cứ nhìn về bên trái." Nhuế Nhất Hoà thấy cha xứ nháy mắt hai cái, không do dự nữa.
AD4.
Đẩy cánh cửa màu đỏ nâu ra, phát hiện bên trong là phòng sách.
Cả căn phòng chật ních toàn giá sách, sách cũng chất đầy ra đấy.
863...
Là quyển sáng thứ ba trên hàng thứ tám đếm từ trên xuống dưới của giá sách thứ sáu sao? Cũng không chắc là theo trình tự như vậy, nhưng khả năng rất cao là thế.
Nhuế Nhất Hoà tìm thấy một quyển sách dạy nấu ăn.
Kết quả người đầu tiên tìm thấy 863 thật sự là Đan Tiểu Dã, đó là một quyển sách ma pháp mà nhìn trang bìa không có gì đặc biệt cả.
Nhuế Nhất Hoà liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, cửa sổ của căn phòng trên tầng ba có thể nhìn ra ngoài bãi cỏ.
Cô thấy cô