Nhuế Nhất Hòa thấy rõ mặt của La Lệ thì cảm thấy không biết nên nói gì cho phải, đối phương che kín mồm miệng cô ta, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Rốt cuộc là chán ghét mùi máu tươi trên người cô nhường nào!
Trong thoáng chốc, cô bỗng ý thức được một chỗ không thích hợp.
La Lệ không hề mắc chứng sợ máu, khi xé rách miệng Nghiêm Tuấn và gϊếŧ chết nhạc sĩ cũng làm cho máu văng tung tóe khắp nơi.
Sao miệng vết thương nhỏ xíu chỉ chảy chút máu như vậy có thể gây ra phản ứng lớn thế được?
Chẳng lẽ máu cô có gì đặc biệt? Liệu chuyện này có liên quan đến mắt trái kỳ lạ của cô không?
Đầu óc Nhuế Nhất Hòa nhanh chóng tự hỏi, phản ứng cũng không chậm chút nào.
Cô thoáng nghiêng người về phía trước, hoàn mỹ chuyển hướng ngay trong ngách hẹp, đồng thời chân phải đá mạnh ra sau.
La Lệ cố kỵ đàn tế nên không thể lập tức phản xạ đối kháng.
Như vậy lập tức đã kéo giãn khoảng cách hai người, cũng cho cô có một cơ hội chạy thoát.
Trong lúc bay nhanh về phía trước, cô cũng nhớ lại cảm giác dưới chân vừa rồi...!hình như đá trúng phần bụng mềm mại của La Lệ thì phải.
"Tao chắc chắn phải gϊếŧ mày! Băm mày thành ngàn mảnh, ném xuống biển cho cá ăn."
À há, đúng là tranh thủ được chút thời gian, đồng thời cũng chọc giận La Lệ.
Mồ hôi Nhuế Nhất Hòa chảy dài hai bên má, tự mua vui trong khổ mà yên lặng tặng thêm cho đại Boss La Lệ một vầng sáng cuồng nộ trên đầu.
Vừa nghĩ đến đây thì cơ thể hơi mất sức cũng lại tràn đầy lực lượng.
Ánh sáng trên vòng cổ bảo thạch đã biến mất, chứng minh cô đã cách La Lệ khá xa rồi.
Quả nhiên, trong con ngõ nhỏ hẹp như vậy, dù tứ chi La Lệ biến thành dài nhỏ như compa cũng vô dụng.
Huỵch!
Đầu Nhuế Nhất Hòa đụng phải tấm gỗ cứng rắn.
Là lối ra! Rốt cuộc đến lối ra rồi.
Nhuế Nhất Hòa dùng sức đẩy mạnh, khung tranh không mảy may xê dịch.
Không hay rồi, vì đề phòng có người từ lối đi bí mật đi ra gây hại tới người chơi nên hôm qua trước khi ngủ chị Kỷ đã dẫn người đóng đinh lại toàn bộ khung tranh tầng một và tầng hai rồi.
Nhuế Nhất Hòa biết sức lực của mình không thể đập vỡ khung tranh này, nhưng cô cũng chỉ có thể liên tục gõ đập.
Chẳng may bên ngoài có người thì sao?
Nếu La Lệ đuổi kịp thì cô đập nát đàn tro cốt là được rồi.
Đây chắc chắn không phải kết quả La Lệ muốn.
Dù cô có chết cũng không muốn cô La sống thảnh thơi.
Trong bóng đêm, ánh sáng màu xanh lại chiếu sáng lối đi nhỏ hẹp, hai chiếc vòng cổ cách nhau quá gần sẽ sáng lên, nhất định phải có đàn tro cốt ở đây.
Khi cả ba người cách nhau càng gần thì ánh sáng sẽ càng sáng.
Bây giờ vầng sáng ngày càng chói rồi.
"Cứu với!"
"Cứu với!"
Dưới sự va chạm của Nhuế Nhất Hòa, khung ảnh dường như hơi buông lỏng.
Nhưng La Lệ đã gần ngay trước mắt rồi.
Cô ta vươn cánh tay vừa dài vừa lớn, móng tay sắc nhọn nhắm thẳng tới đầu cô...
Chết tiệt! Cô biết mình không tránh được, bàn tay này một giây nữa sẽ đâm thẳng từ giữa mày đến trong đầu cô, cô không có đường sống.
Đang lúc Nhuế Nhất Hòa muốn giơ đàn tro cốt đập vào vách tường thì tấm ván gỗ dựa sau lưng chợt nghiêng ra, móng tay đỏ au sượt qua hai má cô, cảm giác mất cân bằng làm cô vô thức hất tay.
Một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy hai bên nách cô, vững vàng nâng cô lên, sau đó nhẹ nhàng thả xuống mặt đất.
Nhuế Nhất Hòa quay đầu, thấy anh quản gia nghiêm gương mặt xinh đẹp của mình, lạnh lùng thản nhiên nói: "Quý khách, cẩn thận một chút..."
Cô đang định nói cảm ơn, không cần lo lắng thì lại nghe được đối phương nói nốt câu phía sau:
"...!Xin đừng làm rơi bình đựng tro cốt."
Nhuế Nhất Hòa quật cường quay đầu trở lại, thấy La Lệ nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
"..."
Này thì không quật cường được nữa rồi.
Nhuế Nhất Hòa thành khẩn nói: "Cảm ơn."
Sau đó nhét thẳng bình tro cốt vào tay anh quản gia, trốn ra sau lưng anh ta.
"Ơn cứu mạng không biết báo đáp sao cho phải.
Anh muốn cái này đúng không? Tặng anh! Tặng anh đấy!"
Anh quản gia: "..."
Nhuế Nhất Hòa: "Không cần cảm ơn, xin đừng khách sáo!"
Anh quản gia: "..."
La Lệ: "...!Anh tránh ra, tôi phải gϊếŧ cô ta."
Anh quản gia bày dáng vẻ không kiên nhẫn muốn tránh ra, mặc cho hai người tự giải quyết ân oán cá nhân.
Nhưng cuối cùng vẫn vươn tay ngăn La Lệ lại, không vui nói: "Thưa cô, đây là tầng hai."
La Lệ nhìn chằm chằm anh ta hồi lâu, cơn cuồng nộ dần yếu bớt, cuối cùng tứ chi vừa dài vừa nhọn như compa của cô ta khôi phục trạng thái bình thường.
Cô ta sửa sang lại trang phục phức tạp của mình, chân trần rời khỏi.
Nhuế Nhất Hòa vừa vươn tay lấy bình tro cốt vừa nói: "Anh quá đỉnh! Còn mạnh hơn cô ta nữa."
Cô La rõ ràng có kiêng kị sứ giả dẫn đường.
Anh quản gia: "Ha!"
Nhuế Nhất Hòa cười tủm tỉm nói: "Anh ới, có thể trả bình tro cốt cho tôi rồi."
Anh quản gia trợn mắt trừng cô một cái, bày ra vẻ mặt cô đang nằm mơ đấy à.
Sau đó anh ta cao giọng nói: "Cô La, cô quên cầm đồ của mình này."
Lời còn chưa dứt, cô La mà Nhuế Nhất Hòa cho rằng đã rời đi xuất hiện ở cửa.
Thì ra cô ta chỉ tránh sau cửa thôi, vốn chưa từng rời đi.
Cô La cầm lại bình tro cốt thì rốt cuộc lộ ra nụ cười, ánh mắt lạnh băng đảo qua mặt Nhuế Nhất Hòa, nói với anh quản gia: "Đám cưới ngày kia của tôi chuyển dời đến trưa mai."
Nói xong cũng không cho người ta cơ hội từ chối, xoay người rời đi.
"Thật phiền!"
Anh quản gia nhặt trượng văn minh trên đất lên, cảnh cáo Nhuế Nhất Hòa: "Không có lần sau."
"Tôi nhất định rút bài học, sẽ không để mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm thế nữa."
"Cô là con gái, sao mặt còn dày hơn cả tường pháo đài thế?" Anh quản gia rất câm nín.
"Cô nghe hiểu ý tôi đúng không? Hành vi lôi tôi ra làm lá chắn không được có lần thứ hai."
Nhuế Nhất Hòa gật đầu như giã tỏi, miệng còn "vâng, vâng" liên tục.
Anh quản gia thấy cô như vậy thì cơn tức xông thẳng lên ót.
Rõ ràng cô gái này không để trong lòng chút nào.
Điển hình của tích cực nhận sai, chết không hối cải.
Anh ấy chỉ có thể bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi:
"Nếu còn lần sau thì kết cục của cô còn thảm hơn trăm lần so với việc bị cô La đuổi kịp đấy."
Nhuế Nhất Hòa đi theo anh.
Anh quản gia: "Cô làm gì đấy?"
Nhuế Nhất Hòa: "Cứu người cứu đến cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên.
Tôi sợ cô La mai phục tôi, đi theo anh an toàn hơn."
Anh quản gia nghẹn nghẹn, phát hiện lời cảnh cáo vừa rồi hoàn toàn vô dụng, còn chẳng có tác dụng nổi một phút đồng hồ.
Cô gái này rõ ràng là một tên lưu manh, một hạt đậu đồng*.
Chỉ đành bỏ qua ý định tiếp tục uy hiếp.
*Trích từ: Tôi là một hạt đậu đồng cứng rắn vô song, chưng không nát, luộc không chín, đập không vỡ, rang không nổ.
"Cô...!tập hợp toàn bộ người còn sống xuống sảnh tầng một cho tôi.
Tôi có chuyện cần tuyên bố."
Nhuế Nhất Hòa có thể cảm nhận rõ ràng sức nhẫn nại của quý ông