Nhuế Nhất Hòa nhắm mắt nằm trên giường trong phòng khách của khu nhà cao cấp họ Bạch.
Trên trán dán hoa tuyết trong suốt như sắp tan ra, nhưng lại không nhập vào da.
Những người chơi khác đều đang canh giữ bên giường, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
Ý thức của Nhuế Nhất Hòa dần chìm vào trong bóng đêm vô tận.
Cô đi về phía trước, đi theo một chùm sáng tự nhiên xuất hiện, rồi phát hiện mình đang đứng trong một căn phòng chật hẹp có một đám trẻ con nằm trên giường, năm nam hai nữ.
Đứa lớn nhất đã mười lăm mười sáu tuổi, đứa nhỏ nhất chỉ mới sinh.
Bởi vì lâu ngày ăn không đủ no mà đứa bé nào cũng xanh xao gầy gò.
Tấm chăn mỏng không có cách nào làm chúng ấm, mặt bọn trẻ bị lạnh đến đến đỏ bừng.
Nhưng bọn chúng cũng có cách khác, ví dụ như ôm nhau để sưởi ấm.
Duy có một cô bé vóc người nhỏ nhắn là bị gạt ra, phải ngủ ở sát mép giường.
Trên mặt cô bé nổi chấm đỏ dày như mạng nhện, phủ cả nửa mặt.
Cô bé cóng đến cuộn người, khẽ run rẩy trong đêm đen, cực kỳ tội nghiệp.
Nhuế Nhất Hòa chỉ là người đứng xem, không thể làm gì.
Trong hai cô bé trên giường có một đứa là Dư Cẩm Bối, Nhuế Nhất Hòa đoán là cô bé trên mặt có chấm đỏ.
Trong câu chuyện của Trương Căn Miêu không có quá nhiều chi tiết vụn vặt, ví dụ chấm đỏ trên mặt Dư Cẩm Bối là ký ức không quan trọng với ông ta.
Sáng sớm thức dậy, cô bé lên núi cắt cỏ cho lợn, phần lớn trẻ con trong thôn nhìn thấy cô bé đều tránh ra xa, một số ít thì dùng đá nhỏ chọi cô bé.
Đây cũng là vì chấm đỏ kỳ lạ trên mặt Dư Cẩm Bối.
Bác sĩ trong thôn nói có thể sẽ lây cho người khác nên ngay cả ba mẹ cũng chưa bao giờ ôm cô bé, các anh chị cũng không chơi chung với cô bé.
Trừ lúc phân công Dư Cẩm Bối làm việc, cô bé ở trong nhà giống như người vô hình.
Ngay cả lúc ăn cơm cũng là một mình ôm chén đứng ở cửa.
Cho dù Dư Cẩm Bối bị người ngoài bắt nạt ra sao, người thân chưa từng ra mặt giúp cô bé.
Chỉ có anh trai Trương Căn Miêu bên nhà quả phụ hàng xóm lúc nhìn thấy Dư Cẩm Bối thì sẽ mỉm cười.
Nhuế Nhất Hòa làm một người đứng xem thì lập tức biết rõ Trương Căn Miêu vì sao lại tiếp cận Dư Cẩm Bối rồi.
Không phải vì anh ta thương cảm cô bé, mà là vì cô bé dễ lừa.
Chỉ cần nói mấy câu bùi tai với cô bé, cô bé sẽ đưa cho anh ta số lương thực ít ỏi tích cóp được, thậm chí là lên núi xuống sông.
Chuyện này đối với kẻ sức khỏe không tốt như Trương Căn Miêu mà nói thì đây như chuyện cứu mạng anh ta vậy.
Năm mười ba tuổi, Dư Cẩm Bối leo cây hái quả rồi bị té làm mặt bị thương, máu mủ chảy ra, chấm đỏ biến mất, để lại một vết sẹo mờ.
Rốt cuộc Dư Cẩm Bối cũng trở nên giống người trong thôn.
Nhuế Nhất Hòa đứng xem cảm thấy bầu không khí ngột ngạt trở nên vui vẻ hơn một tí.
Cô gái gầy gò lặng lẽ ít nói này vui mừng không ngớt khi nhìn bóng phản chiếu của mình trong nước.
Tuy thái độ của người nhà đối với cô bé cũng không thay đổi gì nhưng cô bé vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Vào hoàng hôn của một ngày nọ, trên con đường cô bé về nhà thì bị một người không biết tên kéo vào trong bụi cỏ.
Ánh trăng rất tròn, cô bé cảm thấy rất đau.
Đây có lẽ là một cách mới để bắt nạt người khác, Dư Cẩm Bối đã quen.
Nhưng theo bản năng, cô bé biết việc này không thể nói cho bất kỳ ai, mà cô bé cũng không nghĩ ra là phải nói với ai.
Xem ra vết sẹo trên mặt biến mất cũng không hoàn toàn là chuyện tốt.
Không lâu sau, Dư Cẩm Bối lén yêu đương với anh Trương Căn Miêu bấy giờ đã về nhà sau chuyến ra ngoài làm công.
Tỉnh tỉnh mê mê, nhưng lại là thời gian hạnh phúc nhất trong đời người.
Mỗi ngày trước đây phải trải qua bao nhiêu áp lực, hạnh phúc bây giờ càng quý giá bấy nhiêu.
Vừa qua năm mới, Trương Căn Miêu đi vào thành phố làm công, anh ta nói với Dư Cẩm Bối: ‘Anh kiếm được tiền sẽ về cưới em’.
Dư Cẩm Bối ngây thơ hỏi: ‘Anh không thể dẫn em đi cùng sao?’
Trương Căn Miêu nói vài câu dỗ dành cô bé.
Lại hai năm trôi qua, Trương Căn Miêu về nhà, anh ta chỉ nói không kiếm được tiền, bảo cô bé chờ một chút.
Sau đó, vì cưới vợ cho các anh, Dư Cẩm Bối bị ba mẹ bán cho một hộ gia đình ở thôn kế bên.
Lúc mẹ tiễn Dư Cẩm Bối ra cửa, nói chồng có đánh con thì cứ nhịn, đợi sinh được đứa con trai là được rồi.
Dư Cẩm Bối cúi đầu thấp xuống: “Mẹ, mẹ ôm con một cái được không?”
Giọng nói quá nhỏ, người mẹ không nghe, lại vội vàng đi tiếp khách.
Một gã đàn ông rất hung dữ đem tiền tới dẫn cô bé về thôn bên cạnh.
Tính tình gã đàn ông rất kém, trước khi Dư Cẩm Bối vào nhà thì đã mạnh bạo đánh cô bé trước.
Dư Cẩm Bối co người bên đống củi, yên lặng chịu đau, lại nghe đối phương nói.
“Phải nghe lời biết chưa?”
Cô bé gật đầu.
Gã đàn ông nói: “Vợ thì phải đánh, càng đánh càng nghe lời”.
Sau đó Dư Cẩm Bối bị gã đàn ông ấn lên phản giường, toàn thân trên dưới không có chỗ nào không đau, nhưng cũng không phải chuyện to tát gì, cô bé sớm đã quen rồi.
“Sao cô cứ lắp ba lắp bắp vậy hả? Mà thôi bỏ đi, có thể sinh con là được”.
Gã đàn ông đi rồi, lại có một người phụ nữ rất hung dữ túm lấy tóc Dư Cẩm Bối, kéo cô bé lên: “Cô tưởng mình tới đây hưởng phúc à? Nhanh đứng dậy nấu cơm cho tôi!”
Buổi tối, Dư Cẩm Bối một mình ngồi trên giường, đờ đẫn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cô bé nhớ tới thế giới bên ngoài mà anh Căn Miêu từng kể, sau đó vùi đầu vào đầu gối, nước mắt nóng hổi thấm vào áo.
Một cô gái đáng thương.
Nhuế Nhất Hòa tin rằng, cho dù là ai tận mắt nhìn thấy cảnh ngộ của Dư Cẩm Bối đều sẽ không thể làm ngơ.
Cô vươn tay muốn chạm vào mái tóc khô vàng của Dư Cẩm Bối lại bất ngờ bị một sức mạnh kéo ngược lại.
Cảnh tượng thay đổi, lại là một buổi hoàng hôn, còn là cùng một căn phòng, nhưng Nhuế Nhất Hòa không nhìn thấy Dư Cẩm Bối đâu.
Trên hai băng ghế có một tấm chiếu, bên trong có gì đó đang ngọ nguậy.
Một lát sau, từ trong tấm chiếu thò ra cái đầu lâu, con mắt đỏ tươi nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy sắc tối ở chân trời, cũng nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của người đàn ông ngoài cửa sổ.
Người đó đội một cái mũ rơm, mặc bộ quần áo bằng vải thô, da thịt trắng như tuyết, giữa chân mày có một nốt ruồi mỹ nhân, đây tuyệt đối không phải người trong thôn.
Anh ta là...
Nhuế Nhất Hòa bừng tỉnh, cô nắm lấy chiếc chăn mềm, nhịp thở trở lại bình thường.
Đan Tiểu Dã chưa từng thấy sếp Nhuế thất thố như vậy, có hơi lo lắng nhìn cô.
“Tôi không sao!” Nhuế Nhất Hòa dùng tay áo lau mồ hôi ứa ra trên trán rồi nhìn ra ngoài cửa: “Đệ ngũ...!Frankie còn ở bên ngoài không?”
Đan Tiểu Dã vốn muốn nói là trong lúc cô ngủ thì mình và anh em nhà họ La đã lần lượt chịu tập kích trong thời gian rất ngắn.
Nhưng cậu ta nhạy bén nhận thấy có lẽ sếp Nhuế đã phát hiện cái gì quan trọng rồi nên bèn nuốt lời định nói xuống, đồng thời cũng nhắc nhở bản thân, khi gặp chuyện phải tự mình phân tích trước, không thể cứ ỷ lại sự giải thích của sếp Nhuế được.
“Còn”.
Nhuế Nhất Hòa gật đầu, cô tìm được Đệ Ngũ Triều Lãng trong phòng sách kế bên.
Lan Xuyến đang ghé lên bàn ‘múa bút thành văn’, lúc đi ngang qua người cô ấy, Nhuế Nhất Hòa cúi đầu nhìn, phát hiện đối phương đang viết bản kiểm điểm.
Nhuế Nhất Hòa: “...” Sứ giả dẫn đường cũng không dễ làm.
Đệ Ngũ Triều Lãng đang gõ phím, máy in bên cạnh tuồn ra một bảng biểu, đều là ký hiệu Nhuế Nhất Hòa không biết.
Cô nói thẳng: “Tôi nhìn thấy anh trong ký ức của Dư Cẩm Bối.”
Đệ Ngũ Triều Lãng ngẩng đầu: “Không có gì quá lạ, các dấu hiệu đã chỉ rõ, rất lâu trước đây tôi đã từng đi qua phó bản này”.
Nhuế Nhất Hòa ngồi xuống: “Sao lại nói là các dấu hiệu đều chỉ rõ? Cho dù đã qua lâu nên anh quên nhiều chuyện, nhưng cũng nên có bản ghi chép công việc gì đó có thể lật lại được chứ?”
Nhuế Nhất Hòa cảm thấy hễ đụng mặt nhau thì khi gặp lại chắc chắn sẽ có ấn tượng mơ hồ.
Đương nhiên cô sẽ không tưởng tượng quá nhiều mà cho rằng sứ giả dẫn đường là **oss tà ác gì đó, mà cô đoán, hơn ba mươi năm trước sứ giả dẫn đường đã từng đi vào phó bản ‘Gõ thai’.
Nói cách khác, lần trước Trương Căn Miêu có thể phong ấn Dư Cẩm Bối, không thể không có sự giúp đỡ của người chơi.
“Không có bản ghi chép công việc gì hết!” Đệ Ngũ Triều Lãng dừng động tác gõ phím, cau mày nói: “Mười mấy năm trước tôi thăm dò trong một phó bản cấp A thì gặp sự cố bất ngờ.
Sau khi tỉnh lại ở Linh giới thì mất đi một phần ký ức...”
Anh im lặng, không