Một cái đầu trắng bệch nhảy nhót, trên mặt mang theo nụ cười si mê, từng chút từng chút nhảy đến.
Thật sự quá trắng, cho nên dù trong đêm tối chỉ có ánh trăng mơ hồ vẫn thấy rõ biểu cảm trên mặt nó.Nếu không thấy chỉ là cái đầu, nhìn dáng vẻ nhảy nhảy này thật đúng không khác gì trái banh da.Cái đầu của Phong Sở Sở nhảy tới gần, nó mở miệng, trong miệng là mấy cái răng bén nhọn.
Nó nhanh chóng cắn về phía hai người - -Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lục Ngôn Lễ một gậy đâm vào trong miệng nó, chỉ trong nháy mắt, hắn đã ném cái đầu kia lẫn gậy sắt ra ngoài cửa sổ.May là bọn họ đứng trong hành lang, cửa sổ mỗi hành lang đều mở rộng.Trong vòng một tuần không thể rời khỏi căn hộ, quy tắc này cho dù có chết cũng phải tuân thủ.
Ngay lúc đầu Phong Sở Sở bị ném ra ngoài chung cư, đột nhiên nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết, giây sau tan ra thành từng đợt sương máu, giống như bị ăn mòn, rất nhanh biến mất không thấy tăm hơi.Lê Phương Chỉ và người kia đâu?Thấy không còn sự đe dọa từ Phong Sở Sở, Hạ Lâu an tâm không ít, hỏi tung tích Lê Phương Chỉ, mặc dù anh ta không nhìn thấy tiểu quỷ đuổi theo Lục Ngôn Lễ nhưng ngẫm lại cũng biết vì sao bùa chú của Lê Phương Chỉ không còn.Đoán chừng chính là vật trong thang máy kia xé lá bùa xuống cho cô ta.Lục Ngôn Lễ nhẹ nhàng thở ra, chỉ chỉ cửa sổ: “Vừa rồi từ tìm được lá bùa tiểu quỷ kia xé xuống trong thang máy, tôi dán lại cho cô ta.”Đây mới là nguyên nhân Hạ Lâu đột nhiên nghe thấy tiếng nhảy ngừng lại, sau khi dán bùa xong, Lục Ngôn Lễ liền khiêng thi thể ném ra ngoài cửa sổ.“Tôi cũng ném nó ra ngoài.”Một chữ đã khiến Hạ Lâu trầm xuống.Dù sách lược của anh ta là nghĩ cách đưa Lê Phương Chỉ ra khỏi chung cư nhưng khi Lục Ngôn Lễ thật sự