Chân trời nổi lên màu trắng bạc, sương máu vốn bồng bềnh cũng dần tiêu tán.Cả tòa thành hoàn toàn yên tĩnh, gần như trống không.Sương máu tiêu tan, tiếng hát không còn.
Hạ Lâu phỏng chừng Lan Chi Ngọc có lẽ đang bận rộn thôn tính những cư dân thành phố khác, không rảnh quản đến hai con cá lọt lưới bọn họ.
Anh ta nhìn gác chuông xa xa, trong lòng luôn có chút bất an.Cho dù anh ta không xem cư dân ở một thế giới khác là nhân loại giống như mình, nhưng cả tòa thành tiêu vong như thế cũng làm anh ta có chút sợ hãi.Nhất là nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Lục Ngôn Lễ phản xạ trên cửa sổ thủy tinh, da đầu càng tê dại.Cậu ta thật sự...!không quan tâm chút nào sao?“Bây giờ phải làm sao để tiến vào tầng hai?” Hạ Lâu lại hỏi.Anh ta rất không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại anh ta không thể không ỷ lại vào Lục Ngôn Lễ.Chỉ cần mục tiêu của Lục Ngôn Lễ cũng là muốn sống sót, bọn họ vẫn có thể hợp tác.Lục Ngôn Lễ chăm chú nhìn xuống lầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Hạ Lâu nhìn theo, phát hiện hắn đang chăm chú nhìn thi thể Lê Phương Chỉ dưới lầu.Sau khi biến thành cương thi, máu thịt toàn thân đều tiêu tan, chỉ còn lại một tầng da bọc xương, lại bị ném từ trên cao xuống đất.
Không biết là do bùa chú hay còn có nguyên nhân khác, cô ta nằm yên tại chỗ, không nhúc nhích.“Có phải nếu mấy người rời khỏi chung cư sẽ biến thành cái dạng này không?” Lục Ngôn Lễ bất thình lình hỏi.Hạ Lâu cúi đầu nhìn tình trạng bi thảm của Lê Phương Chỉ, không rõ tại sao đối phương lại hỏi như vậy, nhưng vẫn