Nghe đai nguyên lão giảng xong, Độc Cô Vy hướng mọi người cười gian nói:
“Nếu như lục nguyên lão Độc Cô Trần biết chúng ta lần này lấy ra hơn bốn nghìn kiện, thất cấp pháp bảo trở lên mà không có tác dụng gì thì sao nhỉ?”
Nghe thế Độc Cô Yên Lan che miệng khẽ cười, rồi mới đáp lời tam nguyên lão:
“Trần nguyên lão chắc hẳn là tức đến thổ huyết đi”.
Thấy mọi người vui vẻ trở lại Độc Cô Hân cũng tiếp lời:
“Cái tên Độc Cô Trần đó giữ của như giữ mạng làm sao lần này chịu lấy ra pháp bảo, đưa cho con thỏ ngốc của Yên Lan cầm đến Hoang Mạc Đảo này vậy?”
Nhận được của hỏi của đai nguyên lão, Lan Viện Trưởng rất nhanh trả lời:
“Thưa nguyên lão, Yên Lan nghe Tâm Nhi nói, ngài bị đám yêu thú kia làm trọng thương, Trần nguyên lão sợ mọi người gặp nguy hiểm nên mới cấp tốc lấy ra mớ pháp bảo này”.
Nghe Độc Cô Yên Lan giảng xong, Độc Cô Hân mới mỉm cười nói:
“Cái tên Độc Cô Trần, quả nhiên vẫn là như thế, tùy mặt xấu rất nhiều, nhưng hắn trước sao vẫn như một a, rất là trọng tình trong nghĩa”.
Sau khi uống một ngụm trà, đại nguyên lão tiếp tục giảng:
“Nếu như Kinh Thiên Thương Hôi đã cử ra cường giả có tu vi Vô Hạn Cảnh Giới rồi, thế thì chúng ta không cần phải thời khắc chú ý đến đám Phệ Thiên Thần Long kia nữa.
Ta đoán chỉ cần bọn nó mà dám xông ra, hai vị kia sẽ ngay lập tức xuất hiện tiện tay chụp chết bọn nó.
Được rồi với sự xuất hiện của hai vị tiền bối ấy, kết cục trận chiến cũng đã được quyết định rồi, đã không còn việc gì nữa mọi người trở về chỗ của mình tiếp tục tu luyện đi”.
Đợi đại nguyên lão giảng xong, mọi người mới đồng thanh đáp:
“Vâng”.
Do thương thế của Độc Cô Hân vẫn chưa bình phục hoàn toàn, nên Thảo Vân chờ mọi người rời đi hết, rồi mới dìu đại nguyên lão trở về phòng ở trong khu nghỉ ngơi.
“----”
Trở lại với nhân vật chính của chúng ta.
Bây giờ Vũ Thiên hiện đang ở trong Long Tiên Giới, nghe theo lời dặn dò của nhạc mẫu, đang ra sức cùng Tố Tố song tu a…
Ở trong giới diện này, hiện tại nhân vật chính và Tố Nhị hiện đang không có một mảnh vải che thân, cả hai đang ôm chặt lấy nhau lăn qua lăn lại trên đống y phục của nàng và hắn được trải trên mặt đất Long Tiên Giới.
Một lúc thì Vũ Thiên nằm trên người Tố Nhi, một lúc thì Tố Nhi lại nằm trên người Vũ Thiên, ở phía dưới thì tiểu huynh đệ của hắn vẫn đang như một cái máy khâu không ngừng ra vào cô bé của nàng.
Đôi môi của cả hai cũng đang kề sát với nhau, nàng và hắn cũng đang không ngừng hút lấy hương tân ngọc dịch của đối phương.
Ở trong giới diện này, những âm thanh xuân sắc sướng khoái vẫn không ngừng vang lên:
“Bạch bạch bạch…
Ư ư a a thiếp sướng, Tố Nhi của chàng rất sướng a, mạnh nữa lên chàng ơi…
Á á á…
Đúng rồi chàng như thế này nè…
Phạch Phạch Phạch
Tố Tố nàng thật tuyệt vời, ta cũng rất là sướng khoái a…”
Dưới tác dụng của tầng hai Phượng Linh Quyết đã khiến cho âm động của Tiểu Tố chẳng khác nào âm động của trinh nữ cả, điều này khiến hắn và nàng điều đạt khoái cảm cực độ khi song tu cùng nhau.
Với độ khít này, sau nữa canh giờ, côn thịt của Vũ Thiên đã co giật dữ dội, từng thớ thịt nơi u cốc của nàng cũng đang siếc chặc tiểu huynh đệ của hắn, bỗng nhiên:
“Aaaa”
Một tiếng, nhân vật chính đã lần thứ năm bơm đầy âm động của Tố Nhi rồi…
Cùng lúc đó Tố Nhi cũng đã lên mây rồi, từ nơi hai người kết hợp một thứ chất lỏng màu trắng đục vẫn không ngừng tràn ra.
Sau khi cả hai vừa lên đỉnh cùng lúc xong, Vũ Thiên cũng không có để cho Tố Tố nghỉ ngơi lấy sức một chút nào cả.
Côn thịt của hắn đã một lần nữa không ngừng ra vào âm động của nàng rồi.
Nhờ có Long Tu Công, cho nên sau mỗi lần tưới tiêu cho u cốc của Tiểu Tố, tiểu