Tuy cả hai đều cảm nhận được một cổ nguy cơ, nhưng không biết nguyên nhân từ đâu, Long đại cũng đành phải để cho Tứ Muội và Ngũ Đệ trở về nơi ở của mình tiếp tục tu luyện.
“----”
Sau khi phe Phệ Thiên Thần Long an bài chiến thuật xong.
Thì tại Kinh Thiên Thương Hội bảy người nhân vật chính cũng đã kết thúc dùng bữa rồi.
Lúc này Vũ Thiên và Phương Uyển đang cùng nhau chơi cờ vây ở trong hoa viên của Ái Hoa Tiên Tử.
Còn Tố Nhi thì không có theo chân Vũ Thiên cùng đến nơi này, vì
Bây giờ nàng đang cùng song thân của mình dạo một vòng cảnh đêm ở Hoang Vu Thành rồi, cũng đã rất lâu rồi nàng đã không cùng phụ mẫu của mình đi khắp nơi
như thế này.
Bây giờ nàng giống như một chú chim nhỏ đang chạy vòng quanh song thân của mình, Tiểu Tố thật sự rất là vui a, vì cảm nhận được sự ấm áp và yêu thương vô bờ bến của song thân dành cho mình.
Nàng thật sự không ngờ a, chỉ một câu nói của bản thân, phụ thân và mẫu thân đã ngay lập tức dẹp công việc sang một bên dành thời gian cho mình rồi.
Tố Nhi bây giờ cảm thấy thật hạnh phúc a, vì sinh ra được làm con của ba mẹ.
Tuy mới vừa dùng bữa xong, nhưng Như Hạ và Tố Phong cũng không có từ chối bất kỳ món ăn vặt ven đường nào mà tiểu công chúa đưa cho…
Sau khi đi dạo một vòng Hoang Vu Thành rồi, gia đình nhỏ này mới tìm đến một quán trà, ngồi vào một bàn uống trà cắn hạt dưa, nghe cái lão già bát tuần kể chuyện thiên hạ hoặc là một số truyện cười.
Lúc này ông ấy đang kể một câu chuyện cười, khiến Tố Nhi ở một bên nghe, đã cười ngả người nghiêng rồi.
Khi câu chuyện kết thúc Tố Nhi cũng giống như mọi người, lấy một cái linh thạch ra, xem như phí trà nước cho ông lão.
Nhưng khi nhìn thấy khối linh thạch này của Tố Tố, ông ấy từ chối không nhận, vì khối linh thạch này của Tiểu Tố khác với mọi người a, nó đạt đến thượng phẩm, trong khi tất cả chỉ gửi hạ phẩm linh thạch mà thôi.
Thấy người kể chuyện không nhận linh thạch của mình, Tố Nhi mới lên tiếng hỏi:
“Gia gia vì sao người nhận linh thạch của mọi người, mà sao lại không cầm cái của cháu?”
Nghe thế ông lão mỉm cười trả lời:
“Tiểu cô nương nếu khối linh thạch mà cháu đưa ra là hạ phẩm, thì cái lão đầu này sẽ rất vui lòng nhận nó.
Vì cái đó xứng đáng với công sức mà ta bỏ ra.
Nhưng còn cái thượng phẩm linh thạch này, nó quá quý trong rồi, ta không nhận được, hơn nữa cái lão già như ta cầm cái khối này để làm gì, tiểu cô nương vẫn giữ lại cho mình tu luyện thì hơn”.
Người kể chuyện này nói xong, Tố Nhi vẫn không hiểu nói:
“Gia gia người đã kệ chuyện ở trà quán này, mọi người cho ngài nhiều linh thạch hơn ngài phải vui chứ, vì sao ngài lại chỉ nhận của mỗi người một cái hạ phẩm linh thạch mà thôi?
Bây giờ trên người cháu thật sự không có hạ phẩm linh thạch a, người nhận lấy khối thượng phẩm này giúp cháu có được không?”.
Nghe thấy câu hỏi của Tố Tố, ông ấy vẫn mỉm cười như thế đáp:
“Cái lão đầu ta ngồi ở đây kể chuyện, chủ yếu cũng không phải vì linh thạch của mọi người.
Những ai không giàu có hoặc không có hạ phẩm linh thạch trên thân cho lão phu một tràng vỗ tay là được rồi”.
Nghe người kể chuyện này trả lời xong, Tố Nhi đã hiểu kỳ vô cùng hỏi:
“Vậy gia gia ở đây chủ yếu là vì cái gì?”
Nhận được câu hỏi này của Tố Tố, ông ấy cũng thẳng thắng đáp:
“Lão đầu ta ở đây là muốn mọi người sống chân thành hơn với nhau”.
Lúc này Tố Nhi càng không hiểu hơn nữa, vội hướng người kể chuyện này hỏi:
“Như thế nào để mọi người sống chân thành hơn với nhau?”
Thấy ánh mắt thật tâm khi hỏi của Tố Nhi, nên ông ấy cũng nói thật:
“Lão phu khi còn trẻ tuổi cũng đã đi qua không ít đảo của Thiên Phú Vị