Khi Tố Nhi tìm đến Vũ Thiên xong, cả ba đã lần nữa tiến vào Vạn Thiên Châu, hai nữ nhân của nhân vật chính thì cùng nhau trở lại Long Tiên Giới để tiếp tục, còn riêng phần Vũ Thiên, thân là tông chủ nên hắn cũng phải hỏi thăm tình hình tu luyện của các đệ tử một vòng.
Đêm nay cả ba cũng không có song tu cùng nhau, vì Tố Tố và Phương Uyển thật sự đã chịu không được cường độ song tu này.
Nên bây giờ sau khi biết rõ tình hình các môn hạ, Vũ Thiên đã trở lại phòng tông chủ, trèo lên giường, bắt đầu rời vào mộng đẹp.
“----”
Ở một gian phòng xa hoa lộng lẫy khác ở Kinh Thiên Thương Hội, Tố Phong đang mỉm cười hướng vợ mình nói:
“Cái Huyền Lão này quả thật là có ý tứ, đúng thật là xứng đáng chúng ta đầu tư một phen”.
Nghe chồng mình nói vậy, mẫu thân của Tố Nhi mới hướng trượng phu của mình hỏi:
“Sao chàng lại nói như thế?”
Biết được nghi vấn trong lòng nàng, nên Tố Phong trả lời rất nhanh:
“Thân niệm của huynh vẫn luôn chú ý đến người kể chuyện đó, lúc nãy huynh đã chứng kiến được ông ta dùng nửa số linh thạch mình kiếm được phát cho những tên ăn mày có mặt ở Hoang Vu Thành.
Số còn lại người này đã đổi hết thành màn thầu, lúc đầu huynh cũng không biết một mình ông ấy sao lại mua nhiều như thế.
Nhưng bây giờ thì phu quân của nàng biết rồi, vì ở nơi cư ngụ của ông lão vẫn đang có một đám trẻ con đang chờ người kể chuyện này trở về.
Theo ta đoán đây chắc có lẽ là những đứa trẻ mồ côi ở tòa thành này được ông ta thu nhận và nuôi dưỡng”.
Nghe trượng phu của mình giảng xong, Như Hạ mới tiếp lời:
“Nếu ông ấy đúng như chàng nói như vậy, có quả tâm lương thiện như thế, thì chàng mau giúp huynh ấy một tay đi”.
Nghe mẫu thân Tố Tố nói xong, Tố Phong mới vui vẻ mỉm cười đáp:
“Vậy nàng ở phòng chờ ta một chút, ta đi một chuyến rồi sẽ về, đừng ngủ trước đó”.
Nhận được những lời này từ trượng phu, Như Hạ có chút nghi vấn hướng chồng mình hỏi:
“Chàng đó, sao lúc nào cũng thích ngắm nhìn thiếp ngủ vậy? Lần nào cũng đợi thiếp ngủ rồi mới chợp mắt”.
Nghe vợ mình hỏi vậy, Phụ Thân Tố Nhi nhìn đạo lữ của mình đầy yêu thương đáp:
“Nàng đó giữa đêm rất thường hay đạp chăn khỏi người, tuy ta biết hiện tại với tu vi của chúng ta đã không còn sợ nóng lạnh nữa rồi.
Nhưng huynh vẫn muốn thực hiện lời đã hứa với muội lúc còn ở hạ giới (chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ cho nàng), nên ta đợi lúc đắp chăn thật kỹ cho muội rồi ta mới chợp mắt”.
Nghe thấy những lời này từ trượng phu, Như Hạ đã hạnh phúc vô bờ bến rồi, không ngừng tự lẩm bẩm trong lòng:
“Không ngờ, không ngờ qua lâu như thế chàng ấy vẫn nhớ”.
Một lúc sau, khi thấy sắc trời không còn sớm nữa, nàng mới hướng Tố Phong nói:
“Chàng đi đi, trời cũng khuya rồi… Thiếp sẽ không ngủ trước đâu”.
Nghe được lời này, Tố Phong mới yên tâm phá không gian đến nhà của lão nhân kể chuyện.
Bây giờ, Huyền Lão đang phân phát màn thầu cho một đám trẻ mình nhận nuôi.
Bỗng nhiên cảm thấy không gian ba động kịch liệt, cùng một cỗ áp bách kinh người kéo đến.
Qua những biểu hiện này, người kể chuyện đã biết có cường giả đa phá không gian đến căn nhà nhỏ của mình, với tu vi của bản thân nếu còn phải nhận áp bách, nên Huyền Lão đã ngay lập tức xác định, kẻ đến là một cái Thiên Phú Tiên.
Không biết kẻ đến là thiện hay ác, nên lão nhân kể chuyện ngay lập tức giao túi màn thầu cho ba đước trẻ lớn tuổi nhất, nhờ bọn nó phân phát và đưa tất cả vào phòng, không được bước chân ra ngoài nửa bước.
Làm những chuyện này xong, Huyền Lão vội mở ra toàn bộ chiến lực của mình, bày ra bộ dáng tiếp đó quân địch.
Đúng lúc này một vết nứt không gian đã xuất hiện trong khoảng sân không lớn, ở trước nhà lão nhân kể truyện.
Từ bên trong vết nứt đó, Tố Phong