Thấy cháu trai của mình tỉnh lại Tiêu gia chủ ngay lập tức tiến đến cạnh cháu mình, sờ mó hắn lung tung một hồi mới nhớ lại dùng linh lực kiểm tra thân thể của cháu.
Cũng không thể trách Tiêu gia chủ được ông ấy đã cao tuổi rồi, hai năm trời thấy cháu mình chỉ có thể nằm trên giường, hôm nay Vũ Thiên xuất hiện như thần tích giúp cháu ông ấy không phục, nên mừng quên trước quên sau là điều hiển nhiên.
Sau một hồi kiểm tra xác nhận cháu mình đã thật sự hồi phục, Tiêu gia chủ lúc này mới hướng về hai người La Lão xúc động không nói nên lời đạo:
“ Đa t..ạ.
La huynh, đa tạ tiểu hữu”.
Đại Phú cũng tiếp lời:
“ Đa tạ La thúc, đa tạ ân nhân”
Lúc Vũ Thiên giao đan dược cho La Lão thì ông ấy cũng biết đang dược này là do hắn mang đến rồi, nên mới đa tạ hai người như vậy.
Thấy vẻ vui mừng của Tiêu gia chủ La Lão cũng đáp lời:
“ Chúc mừng Tiêu gia, không lâu sau nữa Tiêu gia lại có thêm một trụ cột vứng vàng”.
Nghe thấy bụng cháu mình kêu, Tiêu gia chủ to tiếng gọi hạ nhân:
“ Người đâu mau nấu cháo Đại Thạch Giải cho thiếu gia ( cháo đại thạch giải, gồm gạo, gia vị, một ít tiêu, thịt yêu thú nhất cấp đại thạch giải, loại cháo này rất thích hợp cho người có thương thế mới khỏi)”.
Sau khi Tiêu gia chủ hô hạ nhân xong, La lão cũng hướng về Vũ Thiên nói:
“ Vũ Thiên tiểu hữu viên đan dược mà Tiêu công tử phục dụng, Kinh Thiên Thương Hội sẽ mua lại với giá bằng với người đấu giá cao nhất, chín viên còn lại thương hội sẽ đem nó đi đấu giá và lấy một phần như ước định.
Tiểu hữu nếu cần linh thạch lão phu sẽ ứng trước cho năm trăm vạn trung phẩm linh thạch”.
Nói xong ông ấy cũng đa đưa cho Vũ Thiên một chiếc nhẫn trữ vật, hắn cũng không kiểm tra gì hết trực tiếp cho chiếc nhẫn ấy vào không gian trữ vật hệ thống.
Vũ Thiên đồng ý nhanh như thế vì trong lúc La Lão định giá, Tiểu Linh đã cho hắn biết mười viên đan dược ấy trị giá khoảng bốn trăm tám mươi vạn linh thạch.
Thấy hai người giao dịch đã xong lúc này, Tiêu gia chủ mới nhìn về chàng trai trẻ này hỏi:
“ Vũ Thiên tiểu hữu ( ông ấy gọi theo La Lão) không biết đan dược của tiểu hữu là do ai luyện chế, không biết có còn hay không Tiêu gia cũng muốn mua một ít dự phòng”.
Nghe được câu hỏi của Tiêu gia chủ và Vũ Thiên không thể cho ai biết sự tồn tại của hệ thống, nên đành nửa giả nửa thật trả lời:
“ Đan dược này là của gia tộc tiểu hữu, nó đã bị diệt rồi, bay giờ tiểu hữu cũng có thành lập một cái cửu cấp tông môn, nên bây giờ nó thuộc về tông môn và đan dược là do tiểu hữu luyện.
Đan dược mỗi tháng tiểu hữu chỉ luyện được hai mươi viên một nửa để lại cho đệ tử trong tông, một nửa ký gửi cho Kinh Thiên Thương Hội độc quyền đấu giá, nên không còn đan dược bán cho Tiêu gia.
Nếu muốn sở hữu đan dược ngài có thể đến thương hội đấu giá”.
Nghe thấy câu trả lời của Vũ Thiên, Tiêu gia chủ cũng không cưỡng cầu đành hướng La Lão hỏi:
“ Khi nào chín viên đan dược này sẽ được đưa lên đấu giá”
La lão mỉm cười nói:
“ Còn mười lăm ngày nữa sẽ có một buổi đấu giá của thương hội chúng ta, mười lăm ngày chắc cũng đủ tuyên truyền cho loại đan dược này rồi”.
Trả lời Tiêu gia chủ xong, La Lão hướng về Đại Phú hỏi:
“ Cháu đây có muốn gia nhập tông môn của Vũ Thiên tông chủ hay không, hai người đều là người tuổi trẻ, đều là kỳ tài ngút trời nếu, cùng nhau hợp chí xây dựng một tông môn đỉnh thiên vị diện ta thấy là một mục tiêu ý nghĩa để theo đuổi”.
Nghe thấy những lời nói của La Lão cả ba người đều cảm thấy bất ngờ, bất ngờ hơn nữa là sự đồng ý ngay lập tức của Đại Phú.
Thấy cháu mình đồng ý, Tiêu gia chủ cũng không tiện nói lời,