Đang trên đường đưa Đại Phú về tiểu viện của tông môn mình, hai người Vũ Thiên bắt gặp một người thiếu niên bị thương rất nặng nằm trong đám cỏ, kiểm tra một chút ha người cũng biết nguyên nhân người thiếu niên này bị thương.
Sau lưng người thanh niên này là ba dấu lang trảo dài nữa xích, nó xâu đến tận lộ ra xương tủy của người thiếu niên này.
Thấy thương thể của thiếu niên quá nặng vị tông chủ đây cũng không nỡ lòng nhìn thấy một thiếu niên như vậy rời xa trần thế, vội lấy một viên sơ cấp liệu thương đan cho tiểu hữu đang trọng thương ấy phục dụng.
Thấy hành động của tông chủ mình Đại Phú bất mãn nói:
“ Tông chủ đan dược quý giá như thế, ngài nên để lại cho đệ tử trong tông thì hơn, một viên thôi cũng có thể cứu thêm một mạng của đệ tử trong tông”.
Nghe thấy thắt mắc có phần bất mãn của đệ tử mình, Vũ Thiên ôn tồn giảng giải:
“ Cứu một mạng người như xây bảy tòa tháp, người này trọng thương gặp hai chúng ta cũng coi như có duyên, biết đâu ta lại tìm thêm một nhân tài cho tông môn”.
Đại Phú tiếp tục nói:
“ Đệ tử chỉ sợ người cứu nhầm kẻ có tâm không tốt”
Vị Tông Chủ cũng tiếp nối lời đệ tử mình:
“Ta và ngươi chờ xem, ta tin ta gieo thiện duyên, sẽ có thiện báo”.
Nói xong, hắn cũng nói đến chuyện mình cứu Cơ Hạ sau đó nàng trở thành đại sư tỷ của tông môn.
Một khắc sau thanh niên này tỉnh lại, sau khi nhìn hai người thoáng qua, sau đó nhanh tróng rời đi không nói một lời.
Vẽ mặt của Vũ Thiên lúc này có thể nói là nóng vô cùng, bị bang bang đánh mặt.
Mới cùng đệ tử rêu rao thiện duyên thiện báo xong, người này tỉnh lại một lời cảm ơn cũng không nhận được.
Sự xuất hiện của người thanh niên ấy như là một nốt nhạc đệm trên đường về của hai người.
Rất nhanh hai người cũng đã về đến tiểu viện của tông môn mình, Vũ Thiên lấy ra Long Tiên Ký điền tên Tiêu Đại Phú vào đó đóng dấu của Tông Môn Ấn phía sau tên, công việc vào tông hoàn tất.
Hắn đưa Tiêu Đại Phú cùng vào Vạn Thiên Châu, để cho đại sư tỷ Cơ Hạ đưa đệ tử mới này vào khu ký túc xá nam, còn phần mình vào Long Tiên Giới cùng Uyển Nhi song tu giúp nàng đề thăng tu vi.
“ Phạch phạch phạch, bạch bạch bạch, phập phập phập, á á, ư ư
Thiếp sướng
Thiếp sướng
Nhanh lên chàng, lẹ lên nữa chàng ơi”
Những âm thanh mê người cứ như thế vang lên xuốt đêm trong Long Tiên Giới, Côn Thịt của Vũ Thiên hiện tại đang như một cái máy đang ra vào không ngừng nơi u cốc của nàng, chuẩn bị cho lần tưới tiêu cuối cùng sau một đêm song tu.
Cuối cùng từ nơi đầu quy của Vũ Thiên một dòng nước ấm cũng trào ra tưới tiêu cho u cốc của nàng, nó tưới tiêu tràn đầy cả u cốc nơi hai người kết hợp trào ra một dòng thủy màu tráng đục, kèm thêm một ít bọt khí chứng tỏ hai người đã song tu rất lâu.
Được Phượng Linh Quyết ôn dương, Uyển Nhi ngày càng xuân sắc, nàng nay đã bớt vẽ ngây thở thuở ban đầu mới gặp, mà thay vào đó là một người mỹ nhân thành thục quyến rũ, đôi gò bồng đào của nàng cũng to hơn một vòng, vòng eo càng thoan thả, đôi bờ mong càng thêm cao vút, làm Vũ Thiên chỉ muốn ăn nàng mà thôi.
Nhưng linh hồn của hắn và nàng điều không chịu được cường độ song tu quá lớn, nên hai người đành phải dừng lại.
Vũ Thiên đành phải để nàng ở lại Long Tiên Giới hấp thu linh lực tiếp tục đề thăng tu vi, còn hăn phải ra ngoài tiếp tục việc tuyển đệ tử hoàn thành nhiệm vụ hệ thống ban ra.
Do mới song tu cùng Uyển Nhi xong, linh hồn có chút không nói, hắn định ở trong tiểu viện nghĩ ngơi một thoáng đợi đến trưa mới đến khiên chiến đài, tiếp tục tìm những hạt giống tốt cho tông môn mình.
Trong thời gian Vũ Thiên nghĩ ngơi đến chưa, chàng thanh niên được Vũ Thiên và Đại Phú cứu