Trước lời bày tỏ của Tố Nhi, Vũ Thiên có chút ngây người, sau khoảng năm giây nhân vật chính chúng ta mới đáp lời Tố Tố:
“Muội đã suy nghĩ kỹ càng chưa, ta cũng nói thật cho nàng biết, ngoài Phương Uyển ra, vẫn còn có một người nữ nhân nữa vẫn đang đợi ta (ý Vũ Thiên muốn nhắc đến Âu Dương Thảo Vân)”.
Trong lúc đợi Tố Nhi trả lời, Vũ Thiên cũng đang cân nhắc rất nhiều thứ, nhân vật chính của chúng ta không ngừng suy nghĩ:
“Liệu mình có thể mang đến cho Tố Tố những gì, công pháp vượt qua tiên cấp, hay tư nguyên tu luyện.
Không, không, cái muội ấy cần không phải là những thứ này, cái mà nàng ấy cần là sự đáp lại của bản thân mình, một tình yêu đúng nghĩa, một cuộc sống hạnh phúc.
Vũ Thiên lại tự hỏi lòng mình, rằng trong thâm tâm của bản thân có bóng hình của Tố Nhi hay không.
Rât nhanh nhân vật chính của chúng ta đã có câu trả lời cho bản thân mình.
Đáp án là có, qua một khoảng thời gian dài cùng chung một chổ, Vũ Thiên đã quen với sự có mặt của nàng và Uyển Nhi”.
Đúng lúc này thanh âm trả lời của Tố Tố cũng vang lên:
“Thiếp không quan tâm chàng từ bên ngoài mang về cho thiếp bao nhiêu tỷ muội nữa, Tố Nhi ở hiện tại và tương lại chỉ muốn là một nữ nhân của huỳnh mà thôi.
Sau này huynh có yêu thích thêm bất kỳ giai nhân nào nữa, muội sẽ chính tay bắt họ về cho Vũ Thiên chàng nha”.
Nghe được câu trả lời đầy sự thật tâm và đáng yêu của Tố Tố, Vũ Thiên cảm động vô cùng vội ôm lấy nàng, hai đôi môi trong vô thức đã tiến đến cạnh nhau rồi.
Hai vị cung phụng cường giả lúc này đang ở trong không gian, lúc này đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì rồi, vội vàng phong bế ngũ quan của bản thân, rồi tạo ra một kết giới linh lực bảo vệ và ngăn cách thanh âm từ trong gian phòng của Vũ Thiên truyền ra.
Là nụ hôn đầu đời và đây cũng là lần đầu tiên nàng tiếp xúc da thịt với nam nhân, Tố Tố có đôi phần không thành thục khi hôn, nhưng với sự diều dắt của Vũ Thiên rất nhanh Tố Nhi đã cảm nhận được loại xúc cảm tuyệt vời khi hai đôi môi kề cận lẫn nhau.
Cái lưỡi của hai người không ngừng quấn lấy nhẫn nhau, Vũ Thiên và Tố Tố không ngừng hút lấy hương tâm ngọc dịch của nhau.
Từng tiếng
“Chụt chụt”
Vang lên trong gian phòng.
Do là nụ hôn đầu Tố Nhi chưa có kinh nghiệm nên rất nhanh nàng đã hụt hơi, vội đẩy Vũ Thiên ra, sau đó nàng không ngừng gấp gáp hô hấp…
Tố Tố là một thiếu nữ vẫn chưa biết song tu như thế nào, nhưng nàng biết là khi làm chuyện ấy cả hai phải trần như nhộng, nên Tố Nhi vội vàng cởi hết y phục của mình ra, chỉ còn chừa lại nội y màu hồng phấn của mình, sau đó ngoan ngoãn nằm lên giường trong phòng nhắm mắt lại, ngại ngùng phát ra thanh âm như muỗi kêu nói:
“Muội chỉ nghe mẫu thân nói, lần đầu song tu sẽ rất đau, nhưng Tố Nhi sẽ cố gắng chịu đựng, mau biến thiếp thành nữ nhân của chàng đi…”
Nghe những lời nói đầy dụ hoặc này của Tố Tố, Vũ Thiên đã không kiềm giữ bản thân được nữa rồi, vội dùng linh lực chấn nát y phục của mình, chỉ còn nội khố che đi tiểu huynh đệ của bản thân.
Nhân vật chính vội tiếng đến cạnh chiếc giường nơi Tố Nhi đang nằm, dùng ba mươi giây ngắm nhìn vưu vật của thế gian, lúc này đập vào mắt Vũ Thiên, là làn da trắng như mây, mịn như bông của nàng, cùng với đó là đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn và chiếc mũi cao cao.
Nhìn xuống dưới một tí, là một đôi gò bồng đào đang kín kín hở hở dưới chiếc yếm hồn phấn, cùng với đó là một vòng eo mảnh khãnh và đôi kiều đồn phong mãn của nàng, những thứ này tạo nên một đường cong mê người trên thân hình của Tố Tố.
Vũ Thiên dùng một tay của mình vuốt lấy mái tóc óng mượt của nàng, sau đó hắn hôn lên trán nàng, đến hai tai của