Sau khi trận đấu kết thúc, tất cả khán giả có mặt tại tầng bốn sau khi nhân linh thạch (nếu thắng cược) đề đã được truyền tống trớ lại mặt đất rồi, (lúc này nhân vật chính cũng đã nhận được số linh thạch thắng cược của mình rồi).
Chỉ còn tiểu đội chiến thắng là được ở lại cùng chị em Khuynh Thành, Khuynh Quốc và Mi Mi là được ở lại, ba người đại diện cho tầng một theo vị trong tại có bản thể là yêu thú, thông qua một cái truyền tống trận khác để gặp cao tầng của Hoang Vu Đại Đấu Tràng nhận phần linh thạch khi đại diện thi đấu giành được thắng lợi.
Sau ba phút Vũ Thiên, Tố Nhi và Uyển Nhi đã xuất hiện tại một căn phòng khách của đấu tràng ở dưới lòng đất, đời thời lúc này một người thanh niên khoảng tầm ba mươi tuổi cũng đi ra từ một cái truyền tống trận khác ở phía đối diện.
Vừa bước ra người này đã lên tiếng:
“Mời ngồi”.
Sau khi thấy ba người Vũ Thiên ngồi vào bàn trà xong, hắn mới ngồi xuống thẳng thắng nói:
“Ta tên là Nam Cung Dũng Trần, là người quản sự thu nhập của đấu tràng ở hoàn đảo này, lần này là phe nhân loại thắng, ta cũng rất vui mừng khi chứng kiến điều này.
Mà thôi không dài dòng nữa, trận này ba vị đấu sĩ đã giúp tầng một thắng được bốn trăm hai mươi bốn nghìn vạn thượng phẩm linh thạch, như lời đã hứa chúng ta sẽ gửi cho Vũ Thiên đấu sĩ, cùng Tố Tố đấu sĩ và Phương Uyển đấu sĩ năm mươi phần trăm số linh thạch thắng được trong lần này”.
Nghe thấy một phần hai số linh thạch mà đấu tràng thu được hàng tháng, Vũ Thiên và Uyển Nhi đã có chút trợn mắt há hốc mồm rồi, còn Tố Nhi thì vẫn bình thường a, vì từ nhỏ nàng đã nghe qua vô số con số khủng bố hơn rồi.
Nói xong hắn ném cho nhân vật chính một chiếc nhẫn trữ vật, rồi mới tiếp tục cất lời:
“Bên trong là số linh thạch ba đấu sĩ nhận được, mời kiểm tra qua, nếu không tin sự minh bạch của Hoang Vu Đại Đấu Trường, ta có thể để các đấu sĩ xem sổ sách thu chi của đấu trường trong tháng này, để xác nhận những gì ta nói là thật”.
Sau khi đưa thần thức vào bên trong thăm dò, Vũ Thiên ngạc nhiên hỏi:
“Đáng lẻ chúng ta chỉ nhận được hai trăm mười hai nghìn vạn thượng phẩm linh thạch, tại sao trong đây lại có nhiều hơn năm mươi nghìn vạn a?”
Dũng Trần lên tiếng giải đáp nghi vấn của nhân vật chính:
“Đây của cao tầng gửi thêm cho ba vị đấu sĩ, phải biết hơn sáu tháng đầu năm nay tầng một chưa bao giờ giành được chiến thắng ở bất kỳ lần nào, đây là lần thắng đầu tiên trong năm.
Cho tôi mạn phép được gọi ba vị đấu sẽ là tiểu hữu cho gần gũi hơn nhé”.
Thấy được cái gật đầu của Vũ Thiên, Nam Cung Dũng Trần mới tiếp tục nói:
“Chắc cái vị tiểu hữu cũng đã biết đạo lý, có cạnh tranh mới có phát triển, tại Hoang Vu Đại Đấu Trường cũng vậy, trong một năm mỗi tầng yêu cầu phải thắng ít nhất ba trận mới thu được ba mươi ma phần trăm lợi nhuận.
Chắc các vị sẽ hỏi ba tầng chỉ mới là chín mươi chín phần trăm, một phần trăm còn lại sẽ đi đâu, câu trả lời là nó dùng vào hoạt công ích, ví dụ như xây dựng và tu sửa truyền tống trận giữa các đảo…
Trở lại vấn đề lúc nãy, nếu như thắng không đủ ba trận, tầng đó sẽ bị trừ đi mười một phần trăm lợi nhuận, góp vào quỷ hoạt động công ích”.
Sau khi dùng một ngụm trà, được chuẩn bị trên bàn, người nam nhân này tiếp tục nói:
“Hơn nữa chung ta còn muốn ba người đạo hữu đại diện thi đấu một lần nữa…”
Hai nữ nghe được lập tức sáng mắt lên (phải biết lần này hai nàng còn chưa kịp ra tay nữa, đối thủ đã phải chịu thua rồi), Phương Uyển nhanh nhẹn hỏi:
“Khi nào bắt đầu, ở đâu, lợi ích nếu giành được chiến thắng là gì?”
Từ sau khi Vũ Thiên song tu cùng Tố Nhi, Uyển Nhi đã thân hơn với Tiểu Tố, chỉ đi theo