Chử Châu thờ ơ nói: “Tại sao? Chấn Phong là cháu trai của tôi và là người phụ trách chính danh của Tập đoàn Chu Thị.
Tất cả những gì mà em làm trước đây đều là phát triển Tập đoàn y tế Chử Thị lớn mạnh hơn rồi đưa nó cho thằng bé.
Bây giờ nó có ý định như này, em cũng rất vui về”
Lời nói không có một chút sơ hở, Liễu Giai Tâm không thể phân biệt được ông ấy là chân thành hay giả tạo nữa.
Bà ấy không còn cách nào khác, nhàn nhạt nói: “Chú hai có lòng rồi.”
Chử Châu không nói gì, ở trong tiểu khu một hồi nói: “Vì Chấn Phong cũng đã không sao rồi, nên tôi cũng phải đi chào bà cụ chử một tiếng, kẻo làm bà phải lo lắng”
Nhìn thấy bóng dáng ông ấy biến mất ở cửa tiểu khu, sắc mặt Liễu Giai Tâm chợt trầm xuống.
Chử Châu này lúc nào trông cũng không nóng không lạnh, không thể hiện quá nhiều thứ, cho dù ở nhà họ Chu nhiều năm như vậy, bà ấy vẫn chưa hình dung được tính khí của ông ấy.
Những người thích che giấu nhiều chuyện sẽ luôn khiến người ta cảm thấy muốn đề phòng.
Chử Châu mang tin tức rằng ca phẫu thuật của Chử Chấn Phong diễn ra tốt đẹp cho bà cụ Chử và Tân Hoài An biết, cả hai đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Anh ấy không sao là tốt rồi” Tân Hoài An nói, cả người căng thẳng đột nhiên thả lỏng.
Chử Châu nhìn thấy tia nhẹ nhõm trong mắt cô, ẩn ý nói: “Không ngờ cô Tân lại quan tâm đến Chấn Phong nhiều như vậ Tân Hoài An khế giật mình, nhàn nhạt lắc đầu nói: “Chú hai đừng hiểu lầm, chẳng qua là vì anh ấy đã cứu tôi…
Cô còn chưa kịp nói hết lời, Tống Cẩn Dung ở bên đã nhanh chóng nói với Chử Châu: “Đúng, đúng vậy, con bé này lo lắng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Từ sáng sớm đến giờ con bé đã đứng cạnh ta bắt đầu chờ đợi rồi.
Ta chợp mắt một lát lúc dậy rồi vân thấy nó ngồi ở đó.
“
“Bà à” Tân Hoài An bất lực.
“Việc Chấn Phong dám từ bỏ mạng sống của mình để cứu con cho thấy thằng bé cũng rất quan tâm tới con đấy” Tống Cẩn Dung nói một cách kiên quyết.
Trước đây