“Cậu chủ, này… Chúng tôi, chúng tôi vô tội mà, chúng tôi chỉ làm việc tho phân phó.”
“Lúc các người ức hiếp một bà cụ, ỷ thế hiếp người, cũng là có người phân phó sao?” Chử Chấn Phong sắc bén chất vấn, vừa dứt lời, điện thoại của Vệ Nam gọi lại đây.
Sắc mặt anh lạnh lùng nhận máy, rồi sau đó anh lại sa sâm mặt.
Người giúp việc và bảo vệ còn đang xin tha.
Công việc và đãi ngộ ở nhà họ Chử cao gấp mười lần bên ngoài, bọn họ sao mà nỡ rời đi cho được? Quan trọng là, bị nhà họ Chử đuổi ra chẳng khác nào vào sổ đen, về sau còn gia đình giàu có nào khác muốn nhận bọn họ vào làm chứ.
“Gậu chủ, đừng đuổi chúng ta đi…”
Chử Chấn Phong sắc mặt âm u trừng mắt nhìn hai người: “Cút!”
Trong nháy mắt, cả hai người đều hoảng sợ trước sự tức giận của anh.
Người giúp việc và bảo vệ bị dọa cho tái mét mặt mày, hoảng sợ rời đi.
Bọn họ có cảm giác nếu như lại đây thêm một giây sẽ bị cậu Chử xử lý ngay tại chỗ.
Ngay cả Chử Gia Mỹ vốn muốn cầu xin cho hai người cũng bị dọa sợ tới mức nuốt lại lời nói vào họng.
“Chấn Phong con đây là..”
Liễu Giai Tâm nhận thấy được cảm xúc của con trai thay đổi, bà ấy khó hiểu hỏi.
Chử Chấn Phong rũ xuống đôi mắt, mím chặt môi rồi chậm rãi nói: “Bà nội Tần Hoài An, đã qua đời”
Người nhà họ Chử lập tức biến sắc.
Chỉ có Chử Gia Mỹ không rõ nguyên do mà nói một câu: “Đã chết thì thế nào? Chắc sẽ không ăn vạ nhà chúng ta chứ nhỉ?”
Cô ta vừa dứt lời, ánh mắt Chử Chấn Phong âm u nhìn cô ta.
Ngay cả Chử Hoài Sơn vừa rồi nói chuyện giúp