Nhưng dường như cô không có cảm giác gì cả, chỉ là ngơ ngác nhìn giường bệnh đang bị đẩy ra, một tấm vải trắng đắp lên đó…
Bác sĩ thở dài, nói: “Người bệnh lúc trước đã làm phẫu thuật tim, còn đang ở thời kỳ dưỡng bệnh, lần này bởi vì ngoại lực va chạm dẫn tới xuất huyết bên trong, thật sự là..”
“Tôi đã biết” Tần Hoài An nhấp môi khẽ giọng nói.
Sau khi nghe Vệ Nam kể lại tình huống cô mơ hồ đoán được khả năng này, trong lòng cô đã có dự cảm không lành.
Nhưng mà, khi nó đã thật sự xảy ra thì cô không có cách nào chấp nhận nổi.
Bà nội là người quan trong nhất trên thế giới này của cô, tại sao bà lại ra đi đột ngột như vậy được.
Sau này cô không còn ai là người thân nữa…
Hốc mắt Tần Hoài An cuối cùng không nhịn được trào ra nước mắt.
Vệ Nam không ngờ tới chuyện lại nghiêm trong như vậy, cậu ta nhìn Tần Hoài An muốn nói lại thôi, cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Cậu ta đành phải cầm di động đi đến một bên, sắc mặt nghiêm trọng nhỏ giọng gọi điện thoại báo cáo: “Cậu Chử, bà nội Tần Hoài An, không cứu được, đã chết rồi “
Nhà họ Chử bên này.
Trong phòng khách tràn đầy hơi thở lạnh băng.
“Lặp lại lời nói của các người một lần nữa” Ánh mắt Chử Chấn Phong sắc bén như đao, lạnh thấu xương.
Người giúp việc béo mập và tên bảo vệ thấp thỏm đứng trước mặt anh, ấp úng không dám mở lời.
“Nói”
Người nhà họ Chử lập tức cảm thấy có gì đó bất thường.
“Gia Mỹ, sao lại thế này, không phải con nói Tần Hoài An và bà nội nó tự mình rời đi sao?” Tống Cẩn