Tai nạn?
“Chú hai Chử” Hàn Âu Dương đột nhiên gọi ông ấy.
Chử Châu nhìn anh ta.
“Cảm ơn lúc nãy đã nhắc nhở tôi.
Nếu tôi thật sự làm theo lời Hàn Lệ Hoan mà giết chết bà của Tân Hoài An, thì e rằng bây giờ số phận của tôi cũng giống như cô ta rồi.”
Chử Châu cong môi cười, “Giám đốc Hàn luôn là một người thông minh, đương nhiên có thể lựa chọn cách đúng đản nhất.”
Hàn Âu Dương mỉm cười, “Kỳ thực một phần lớn nguyên nhân là do sự biết ơn của tôi trước sự giúp đỡ của Tân Hoài An.
Cô ấy và bà cô ấy đã giúp tôi giải quyết căn bệnh nan y suốt nhiều năm này.
Tôi thực sự nên cảm ơn họ”
Chử Châu không nói gì, ông ấy liếc nhìn bầu trời bên ngoài, “Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi đi trước đây.”
“Từ từ đi”
Hàn Âu Dương nhìn bóng dáng ông ấy đi vào trong ánh trăng, dùng tay nâng cái kính ở trên sống mũi, đặt nó sang một bên, trên khóe môi nở nụ cười xấu xa.
Lúc này, một người phụ nữ quyến rũ từ phía sau bước ra, trên người chỉ mặc một chiếc váy tuyn.
“Giám đốc Hàn, đêm nay anh so với ngày hôm qua còn nhiều hơn nửa phút, có muốn cùng người ta luyện tập lại không?”
Hàn Âu Dương nhìn dáng vẻ quyến rũ của người phụ nữ trước mặt, cổ họng khẽ động, đột nhiên anh ta nhấc người phụ nữ sang một bên, “Tôi phải khiến cho cô vừa khóc, vừa cầu xin tôi phải dừng lại!”
Người phụ nữ cười: “Vậy thì tôi có cầu cũng không được ấy chứ nữa”.
Hàn Âu Dương ôm cô ta đi về phòng sau.
Đêm sâu, vầng trăng lẻ loi treo trên ngọn cây.
Hoa và côn trùng kêu râm ran bốn phía.
Tân Hoài An đứng bên đài phun nước trong sân, dáng người mảnh mai thành bóng dài dưới ánh trăng.
Nhìn thấy Chử Chấn Phong từ trong đại sảnh đi tới, Tân Hoài An lập tức tiến lên trước.
Nhìn thấy cô, Chử Chấn Phong nói: “Trong khoảng thời gian này, cô và bà của cô cứ tạm sống ở đây đã”
Tân Hoài An nhếch môi, “Tôi muốn nói về chuyện ly hôn của chúng ta”
Chử