“Con nhóc Tần Hoài An, mọi người chỉ muốn biết rõ chuyện đã xảy ra, không có ý nghi ngờ con” Tống Cẩn Dung ân cần nhìn Tân Hoài An.
Khi Liễu Giai Tâm nghe thấy điều này, bà ấy muốn nói gì, nhưng vẫn vẫn là không nói gì cả, đặt ánh mắt tập trung hướng tới phía Tân Hoài An.
Tân Hoài An mím môi, không biết nên nói cái gì.
Trước những ân oán giữa Tập đoàn Chử Thị và Tập đoàn Hàn Thi, cô vốn chỉ là người ngoài cuộc.
Trước đó, cô đã từng tìm hiểu về ân đoán giữa hai nhà Hàn Chử.
Cả hai gia đình này đều làm ăn phát đạt ở Hải Lam, vì thế bọn họ.
đều đã trở thành những công ty lớn nhất ở Hải Lam ở thời điểm đó.
Từ đó bọn họ không ngừng cạnh tranh với nhau, đến nỗi không có thêm được một bên thứ ba nào khác xen vào được.
Một núi không thể chứa nổi hai con hổ, cuối cùng nhà họ Chử trong một vụ làm ăn đã hoàn toàn đánh bại nhà họ, khiến cho bọn họ tan tành.
Kết quả là, nhà họ Hàn đã quyết định chuyển tất cả nhà máy, xí nghiệp, thị trường ra khỏi Hải Lam, rồi xây dựng lại một lần nữa ở Bắc Hiên.
Trong khi đó nhà họ Chử không ngừng mở rộng công ty ra nước ngoài, nhà họ Hàn lại phải cắn chặt lấy những dự án thương mại trong nước, vì vậy bọn họ đã lên kế hoạch dùng máu phải trả bằng máu …
Cách duy nhất để nhà họ Hàn có thể tồn chính là phải lấn át được nhà họ Chửt!
Nếu không phải do Hàn Lệ Hoan, Tân Hoài An vốn không thể nhúng tay vào chuyện này.
Ba người nhà họ Chu nhìn chằm chăm voà cô, Tân Hoài